Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 177: Hành vi ngu xuẩn Biệt thự sườn núi.

Tới gần Đoan Ngọ, Tưởng Lam nhận được rất nhiều cuộc điện thoại từ quê, hỏi thăm năm nay chừng nào bà về. Những người thân thích kia không nhắc tới Hàn Tam Thiên nửa câu, bởi vì bọn họ đều cho rằng có lẽ Tưởng Lam sẽ không dẫn theo Hàn Tam Thiên. Dù sao ba năm qua, Hàn Tam Thiên cũng chỉ trở về một lần mà thôi, thân thích trong nhà Tưởng Lam cũng biết anh là kẻ bắt tài nên căn bản không quan tâm đến.

Ngược lại là Tưởng Lam, năm nay những thân thích kia cực kỳ muốn gặp, dù sao hiện tại Tô Nghênh Hạ đã là người có địa vị không thấp trong công ty, đám thân thích kia đều muốn chiếm một chút lợi ích từ bọn họ.

Tô Nghênh Hạ cũng nhận được điện thoại từ chị họ Tưởng Uyễn.

Tưởng Uyễn lớn hơn cô khá nhiều, nghe nói điều kiện gia đình của bạn trai cũng không tệ lắm, cũng bởi vì vậy nên thường xuyên khoe khoang trước mặt Tô Nghênh Hạ, hơn nữa còn so sánh bạn trai của mình với Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ biết rõ tính cách của Tưởng Uyễn nên mỗi khi cô ta nhắc tới chuyện này, Tô Nghênh Hạ đều rất qua loa.

“Đúng rồi, Đoan Ngọ chừng nào mọi người về nhà, chị bảo Liễu Trí Kiệt lái xe đến đón mọi người, năm nay anh ấy vừa mua một chiếc xe mới, mọi người ngồi thử một lần xem. Cả chỗ ngồi cũng là da thật đấy, có lẽ em không hiểu cảm giác ngồi xe tốt là thế nào cho lắm, thật sự rất thoải mái.” Tưởng Uyễn vừa cười vừa nói.

Tô Nghênh Hạ cười bất đắc dĩ, bảo: “Bọn em có thể lái xe về, không cần bạn trai chị tới đón.”

“Haiz, xa như vậy, mệt bao nhiêu, hơn nữa chiếc xe nhà em lỡ như bị chết máy giữa đường thì sao.” Tưởng Uyễn ra vẻ lo lắng nói, thật ra là bảo chiếc xe của nhà Tô Nghênh Hạ quá cũ nát rồi.

“Chị họ, chị yên tâm đi, bọn em vừa mới đổi xe, sao có thể chết máy được.” Tô Nghênh Hạ nói.

Đổi xe?

Trong lòng Tưởng Uyễn có chút không phục, đã sớm nghe nói Tô Nghênh Hạ lăn lộn ở công ty nhà họ Tô không tệ, xem ra là thật, nhưng cho dù đổi xe, có thể đổi chiếc xe gì tốt chứ?

“Vậy à, vậy được rồi, đợi mọi người đến chị sẽ dẫn em đến nhà Liễu Trí Kiệt xem thử, bọn họ sửa một căn biệt thự phong cách phương Tây, bỏ ra hai triệu, hơn nữa rời xa thành thị ồn ào, còn tốt hơn những làng du lịch nỗi tiếng kia.”

Giữa từng câu chữ không khỏi khoe khoang, Tô Nghênh Hạ cảm thấy rất bát đắc dĩ, đúng lúc này, Hàn Tam Thiên đã trở về, Tô Nghênh Hạ có chút kinh ngạc, không phải anh đi tham gia buổi tụ hội của Khổng Võ sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?

“Chị họ, em không nói chuyện với chị nữa, đợi em về sẽ trò chuyện với ông bà.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Được, vậy mọi người về sớm, ở chơi thêm ít hôm, bây giờ huyện Bân đã thay đổi rồi, có rất nhiều nơi thú vị.” Tưởng Uyễn cười đắc ý, cô ta đoán nhất định là vì Tô Nghênh Hạ ghen tị nên mới không muốn trò chuyện thêm với mình.

Nhưng đến khi Tô Nghênh Hạ đến huyện Bân, cô ta còn rất nhiều cơ hội khoe khoang, vì vậy Tưởng Uyễn không nóng nảy.

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Uyễn nói với Liễu Trí Kiệt bên cạnh: “Từ nhỏ em đã thích hơn thua với Tô Nghênh Hạ, bây giờ tìm được anh, cả đời này nó cũng không thắng nồi em.”

Dút lời, Tưởng Uyễn rúc vào ngực Liễu Trí Kiệt như chim non nép vào lòng mẹ.

Về chuyện của nhà họ Tô, Liễu Trí Kiệt đã nghe Tưởng Uyễn nhắc tới rất nhiều lần, đặc biệt là kẻ bắt tài tên Hàn Tam Thiên, mỗi lần nhắc tới anh Liễu Trí Kiệt đều cười đến đau bụng.

“Em họ em chọn gả cho loại phế vật đó còn giành với em thế nào được, em yên tâm đi, đợi cô ta đến đây, nhất định anh sẽ khiến em nở mặt nở mày, để cô ta hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai người.” Liễu Trí Kiệt cười nói.

“Ừm, nhưng mà, dù gì nó cũng là em họ của em, anh vẫn phải chừa cho nó chút mặt mũi, không biết tên bất tài kia có tới không, nếu như anh ta tới, anh không cần nễ mặt anh ta, loại phế vật đó không cần mặt mũi.” Tưởng Uyễn nói.

Liễu Trí Kiệt đắc ý gật đầu, gã chính là thanh niên tài tuần, bây giờ tự gây dựng sự nghiệp cũng làm ông chủ, công ty không lớn nhưng lợi nhuận hàng năm cũng không ít, đủ để giẫm thằng bắt tài ăn cơm chùa dưới chân.

Tâm tư của Tưởng Uyễn, Tô Nghênh Hạ có thể đoán được đại khái, cũng đã dự liệu được sau khi trở về huyện Bân sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô không quan tâm.

Cô bước đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, hỏi: “Sao anh về sớm thế, không tham gia tụ hội à?”

“Có, nhưng không có gì nên về sớm một chút.” Hàn Tam Thiên không dám nói cho Tô Nghênh Hạ biết chuyện xảy ra trên buổi tụ hội, bởi vì Tô Nghênh Hạ kêu anh đi để kết bạn, nhưng kết quả hiển nhiên không có bạn, mà lại chẳng hiểu nói có thêm mắy kẻ thù.

“Sao lại không có gì chứ, tụ hội của loại nhà giàu như Khổng Võ, nhất định cũng có mấy công tử nhà giàu tham gia, mỹ nữ không ít nhỉ.” Tô Nghênh Hạ nói.

Người phụ nữ này!

Hàn Tam Thiên nghe được rõ ràng một chút châm chọc khiêu khích từ giọng điệu của cô, nhưng buổi tụ hội này, rõ ràng là Tô Nghênh Hạ bảo anh đi.

“Chuyện này… anh không rõ lắm.” Hàn Tam Thiên nói.

Đúng lúc này, Tưởng Lam cúp điện thoại, vẻ mặt bất mãn nói: “Tất cả thân thích đều gọi điện đến, nhưng cả nhà cậu con ngay cả chút tin tức cũng không có, đúng là khinh người quá đáng.”

Lúc trước cả nhà Tưởng Phong Quang mượn hai trăm ngàn, tiền còn chưa về đến nhà đã mắt, một nhà ba người giận đến mức tới nay vẫn chưa hết, đương nhiên không thể gọi điện quan tâm.

Tuy rằng ban đầu bọn họ không định trả tiền, nhưng cũng sợ Tưởng Lam sẽ nhắc tới chuyện này.

“Mẹ, nhà cậu là người thế nào, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu sao? Bây giờ ông ta ước gì mẹ không về đó, nhất định sợ mẹ kêu ông ta trả tiền.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam cũng hiểu đạo lý này, mặc dù bây giò trong nhà giàu có, cũng không thiếu hai trăm ngàn kia, nhưng bây giờ ngẫm lại vì xả giận mà xài hai trăm vạn, trong lòng vẫn nghẹn đến phát hoảng.

“Không được, lần này về, có cơ hội nhất định phải kêu bọn họ trả tiền mới được, là hai trăm ngàn đó.” Tưởng Lam nói.

Hàn Tam Thiên cười, một nhà ba người Tưởng Phong Quang đều vô lại, kêu bọn họ trả tiền, đó không phải là chuyện hoang đường hả?

Nhưng cũng may hai trăm ngàn này không bị bọn họ xài, Hàn Tam Thiên còn chấp nhận được.

“Con về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Tô Nghênh Hạ không muốn quan tâm mấy chuyện tầm phào này, gần đây cô đã đủ bận rộn rồi.

Hàn Tam Thiên thấy được vẻ uêễ oải giữa hai đầu lông mày của Tô Nghênh Hạ bèn hỏi: “Sao thế? Tô Hải Siêu làm khó em à?”

“Không liên quan tới anh ta, hơn nữa hiện tại anh ta cũng không dám làm khó em, mấy nhà máy và cửa hàng tư nhân Ỹ hợp tác với công ty của chúng ta gần đây xảy ra mấy vấn đề nhức đầu, nhưng không phải chuyện gì to tát, em có thể giải quyết.” Tô Nghênh Hạ nói.

Nghe Tô Nghênh Hạ nói vậy, Hàn Tam Thiên cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao Tô Nghênh Hạ cũng cần phát triển bản thân, không thể việc gì cũng dựa vào anh giúp.

Sáng hôm sau, sau khi hai người chạy bộ trở về, Tô Nghênh Hạ không cho Hàn Tam Thiên đưa mình tới công ty, Hàn Tam Thiên tự về nhà.

Mặc dù bây giờ nấu cơm giặt giũ đều do Hà Đình làm, nhưng lúc Hàn Tam Thiên rảnh rỗi đến phát chán cũng sẽ làm một ít.

Vào phòng mình thấy ga giường cũng nên thay rồi, lúc này Hàn Tam Thiên mới phát hiện chỉ đỏ trên ga giường đã không còn!

Đổi ga giường rồi hả?

Hàn Tam Thiên không chắc lắm, nhưng anh làm một chuyển đủ để Tô Nghênh Hạ suy sụp.

Vì để tránh Tô Nghênh Hạ nghĩ nhiều, Hàn Tam Thiên đích thân cầm kim may lại, dùng chỉ đỏ khâu lại khe hở!

Không biết khi Tô Nghênh Hạ về đến nhà chứng kiến tình huống như vậy sẽ có cảm tượng gì.

Công ty nhà họ Tô.

Tô Nghênh Hạ vừa đến văn phòng không lâu, vị chủ tịch Tô Hải Siêu này đã tới, hơn nữa không thèm gõ cửa đã trực tiếp vào văn phòng.

“Tô Nghênh Hạ, phiền phức nhà máy và cửa hàng tư nhân cô vẫn chưa giải quyết hả? Đã đến lúc nào rồi, phía tây vẫn đang chờ vật liệu xây dựng đó, cô có biết kỳ hạn công trình kéo dài một ngày thì chúng ta tổn thất bao nhiêu không?” Tô Hải Siêu mang thái độ chất vấn nói với Tô Nghênh Hạ.

Phiền phức, thực ra cũng là vấn đề tiền. Mấy nhà máy và cửa hàng tư nhân cảm thấy nhà họ Tô có thể kiếm được một món hời từ dự án phía tây, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng có thể thừa cơ kiếm theo chút béo bở. Nhưng duy trì dự án phía tây cần lượng lớn tài chính, nếu bọn họ khai giá cao, với nhà họ Tô mà nói là chỉ tiêu cực kỳ lớn, hơn nữa thỏa mãn bọn họ lần đầu, sau này vẫn còn có lần thứ hai, thứ ba, vì vậy chuyện này khiến Tô Nghênh Hạ vô cùng buồn rầu.

“Tôi đã hẹn mấy ông chủ nhà máy và cửa hàng tư nhân, xế chiều hôm nay sẽ gặp mặt, hi vọng mọi chuyện có thể thuận lợi.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Hi vọng?” Tô Hải Siêu cười lạnh, nói: “Tô Nghênh Hạ, cô ôm thái độ như vậy sao có thể thành công, tôi cảnh cáo cô, đó là một bầy sói không biết no, một đồng tiền cũng không được đưa dư cho bọn họ, cô tự xem rồi giải quyết đi.”

Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, nói: “Anh là đổng sự của công ty, đương nhiên theo lời anh nói, nhưng nếu bọn họ không hề hợp tác với chúng ta, anh phải tự nghĩ cách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK