Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, tôi hoàn toàn yên tâm, cảm ơn cậu.”

 

Sau khi Hà Đình cúp điện thoại, vẻ mặt cảm thán, bà biết rất rõ chuyện ở thành phố Dung, vì vậy bà rất nghi hoặc, tại sao người lợi hại như Hàn Tam Thiên lại đi ở rễ?

 

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ xinh dẹp, nhưng cũng không đến mức khiến anh phải nhẫn nhịn như vậy nhỉ?

 

Trong mắt người ngoài, hành vi của Hàn Tam Thiên rất khó hiểu, nhưng chỉ có anh mới biết, mọi thứ đều đáng giá, néu không tại sao có câu người uống nước tự biết ấm lạnh chú.

 

Tình cảm mà Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ dành cho nhau chỉ có bản thân hai người bọn họ mới có thể cảm nhận được, trả giá và ngắm ngầm chịu đựng cho nhau, không phải người trong cuộc thì làm sao biết được đó là cảm giác gì chứ.

 

Sau khi Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, Thanh Vân tò mò hỏi: “Đại ca, chị dâu có đẹp không?”

 

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn Thanh Vân, nói: “Chuyện gì cũng có thể để anh trêu chọc, duy nhất ngoại trừ cô ấy.”

 

Thanh Vân liên tục gật đầu, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ khác thường.

 

Vẻ mặt của Hàn Tam Thiên lập tức trở nên nghiêm nghị, Thanh Vân lai lịch không rõ, mục đích không rõ, cho anh ta biêt tầm quan trọng của Tô Nghênh Hạ, rất có thể tên nhãi này sẽ gây bát lợi với Tô Nghênh Hạ.

 

“Nếu ai dám động vào một cọng tóc gáy của cô ấy, chắc chắn tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Thanh Vân che giấu khác thường trong mắt mình, câu này như đang gõ anh ta, nhưng Thanh Vân tự hỏi bản thân không để lộ sơ hở trước mặt Hàn Tam Thiên, có lẽ anh chỉ muốn biểu đạt tầm quan trọng của Tô Nghênh Hạ.

 

“Đại ca, giang sơn của đàn ông, là dùng để đưa cho phụ nữ, tôi đã từng nghe một câu, cho dù giang sơn sụp đồ, cũng không cho phép bất kỳ ai bắt nạt người phụ nữ của mình, anh cũng là loại người khí phách nhưu vậy sao?” Thanh Vân vừa cười vừa hỏi.

 

“Tôi ấy à?” Hàn Tam Thiên suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu, nói: “Trời sập đất lỡ cũng không liên quan gì tới tôi, chỉ cần cô ấy bình an là được.”

 

Thanh Vân nhíu mày, nói: “Đại ca, kính ngưỡng của tôi dành cho anh, giống như cuồn cuộn…”

 

“Tôi không cần bản lĩnh nịnh hót của anh, nếu anh không có giá trị lợi dụng với tôi, tôi sẽ không nuôi không anh, nói thử xem, anh có bản lĩnh gì.” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Thanh Vân sờ mũi, vẻ mặt lúng túng nói: “Đại ca, lường gạt bịp bọm được xem như bản lĩnh không?”

 

“Chỉ cần có thể lừa được người khác, xem như là bản lĩnh, nhưng kỹ năng vĩ đại này của anh, với tôi mà nói hình như không có tác dụng gì.” Hàn Tam Thiên cười lạnh bảo.

 

Thanh Vân hít sâu một hơi, nói: “Đại ca yên tâm, tôi sẽ đi theo anh học nhiều một chút, sau này nhất định sẽ có tác dụng lớn với anh, anh tuyệt đối đừng vứt bỏ tôi, nếu không tôi sẽ lưu lạc đầu đường, ăn không đủ no mặc không đủ âm, anh nhẫn tâm hả?”

 

Dáng vẻ nịnh nọt của Thanh Vân khiến cả người Hàn Tam Thiên nỗi da gà.

 

Ngày hôm sau, lúc Hàn Tam Thiên ở khách sạn, Lục Hoành Quang đã tìm tới cửa. Sau khi suy nghĩ cả đêm, Lục Hoành Quang không biết phải làm sau thì Hàn Tam Thiên mới tha thứ, nhưng để có thể giữ được tiền đồ của mình, chuyện gì ông ta cũng bằng lòng làm, vì vậy chỉ có thể đến tìm Hàn Tam Thiên quyết định.

 

“Cậu Hàn, cậu muốn cái gì Lục Hoành Quang tôi cũng có thể thỏa mãn cậu, chỉ xin cậu buông tha cho tôi, để tôi đặt chân ở thành phố Dung. Sau này bắt kể cậu có yêu cầu gì, tôi cũng có thể thỏa mãn cậu, cậu mới là ông chủ phía sau màn, tôi bằng lòng làm đầy tớ của cậu.” Lục Hoành Quang nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Nói vậy, ông chịu làm một con cờ?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

“Phải, tôi bằng lòng.” Giọng điệu Lục Hoành Quang kiên định.

 

Sau này Lục Hoành Quang có thể có tác dụng lớn hay không, hiện tại Hàn Tam Thiên vẫn chưa thể khẳng định, nhưng hiện tại có vài việc rất rõ ràng, thân phận của Lục Hoành Quang ở thành phố Dung đủ để trở thành quân cờ của Hàn Tam Thiên, loại người này lúc không có đất dụng võ là dự bị, một khi cần đến ông ta là có thể thể hiện giá trị.

 

“Được, tôi cho ông một cơ hội.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Mặt mũi Lục Hoành Quang tràn đầy kích động, gật đầu nói: “Cảm ơn cậu hàn, cảm ơn cậu Hàn.”

 

“Còn tôi nữa, gọi tôi cậu Thanh là được, không cần khách sáo.” Vẻ mặt Thanh Vân tự mãn nói.

 

Lục Hoành Quang không biết thân phận của Thanh Vân, nhưng nếu tên này có thể đi theo bên cạnh Hàn Tam Thiên đã khiến ông ta tôn kính.

 

“Cảm ơn cậu Thanh.” Lục Hoành Quang nói.

 

Nghe thấy câu này, Thanh Vân như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cả người thoải mái vô cùng.

 

“Được rồi được rồi, không còn chuyện gì nữa, ông về trước đi, đừng quấy rày đại ca của tôi.” Thanh Vân khoát tay nói.

 

Không được Hàn Tam Thiên dặn dò, Lục Hoành Quang nào dám rời khỏi, nhìn Hàn Tam Thiên ngồi tại chỗ không nhúc nhích, mãi đến khi Hàn Tam Thiên gật đầu, ông ta mới rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK