Chương 88: Anh ấy mới là thật
“Thẩm Linh Dao, cô đừng có khoác lác nữa, sao cô có thể biết hoàng tử dương cằm là ai được chứ.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói có rất nhiều tiểu thư của mấy nhà giàu có đã dùng rất nhiều tiền để mua tin tức của hoàng tử dương cầm nhưng đều không thành công kia kìa, vậy mà cô lại nói là cô biết.”
“Theo tôi thấy hoàng tử dương cầm chính là Dương Văn, cô cũng đừng ghen tị với Dung Liễu, bây giờ Dung Liễu là người hạnh phúc nhất trong lớp chúng ta rồi, điều này cô muốn không thừa nhận cũng không được.”
Nghe thấy mấy bạn học kia giúp mình nói chuyện. Dung Liễu mới yên tâm, nếu chuyện này bị vạch trần thì quá là mất mặt rồi, may mắn là không có ai đồng ý tin tưởng Thẩm Linh Dao hết.
“Thẩm Linh Dao, sao cô tự làm mình mất mặt làm gì thế, cô muốn tăng thể diện cho Tô Nghênh Hạ thì cũng phải tự nhìn xem mình là ai đi đã. Hơn nữa cô làm con chó của Tô Nghênh Hạ đã nhiều năm như vậy rồi, có đạt được chỗ tốt nào không?
Nếu như không được, vậy cô trở thành con chó của tôi đi.
Trong nhà tôi có rất nhiều đồ trang điểm đều là hàng hiệu, tôi có thể tặng cho cô.”
Dung Liễu cười nói.
“Dung Liễu, Thảm Linh Dao là chị em của tôi, cô đừng có nói hươu nói vượn.”
Tô Nghênh Hạ tức giận đứng lên nói, Dung Liễu dám miêu tả Thẩm Linh Dao thành con chó, đây là chuyện cô không thể nào chấp nhận được.
“Tô Nghênh Hạ, người chị em này của cô không phải là bị ngốc đấy chứ, cô ta không nên nói Dương Văn không phải là hoàng tử dương cầm, chuyện này có thể trách tôi được sao?”
Dung Liễu nói.
“Anh ta đương nhiên không phải là hoàng tử dương cầm rồi.”
Tô Nghênh Hạ nhìn thoáng qua Dương Văn, sau đó xoay người chỉ vào Hàn Tam Thiên, nói: “Anh ấy mới là thật.”
“Phụt… .Ha ha ha ha.”
Dung Liễu cười đến mức cây ngã ngựa đổ, vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, thật sự tôi không nhịn được cho nên mới thất lễ như thế, nhưng mà những gì cô nói cũng quá buồn cười rồi, cái kẻ vô dụng nhà cô mà là hoàng tử dương cầm sao? Ha ha ha ha ha, để tôi cười một lát.”
Không chỉ mình Dung Liễu không nhịn được cười, còn các bạn học khác cũng giống như vậy, Hàn Tam Thiên là ai? Là kẻ vô dụng ở rễ nhà họ Tô tiếng tăm lừng lẫy ở thành phó Thiên Vân, chỉ ở nhà giặt quần áo nấu cơm và làm việc nhà, sao có thể biết chơi đàn dương cầm được cơ chứ?
“Tô Nghênh Hạ, khó khăn lắm cô mới đến họp lớp được một lần, đừng tự làm mình mắt mặt nữa.”
đãng ra, giai điệu cao vút vang vọng ở trong đại sảnh, rung động trái tim của tất cả mọi người.
Giai điệu so với Dương Văn còn mượt mà hon, tiết tấu càng thêm thuần thục hoàn mỹ, hơn nữa bóng dáng và động tác giống như đúc hình ảnh ở trên video, nếu đây không phải là hoàng tử dương cầm, thì còn ai vào đây nữa?
Vẻ mặt của Dương Liễu giống như ăn phải shit vậy, ban đầu định dùng chuyện này để thể hiện sự lợi hại của Dương Văn, không ngờ đến hoàng tử dương cầm thật sự lại là tên vô dụng nổi tiếng Hàn Tam Thiên. Bây giờ lại bị vạch trần ngay tại trận, Dung Liễu không biết nên dấu mặt mình vào chỗ nào nữa.
Bản nhạc kết thúc, mọi người đắm chìm trong tiếng đàn, rất lâu mà vẫn chưa lấy lại sự bình tĩnh.
“Bây giờ mọi người đã biết ai mới là hoàng tử dương cầm thật sự rồi đấy.”
Thẩm Linh Dao thở ra một hơi tức giận, cố ý nâng cao giọng nói.
Lúc này đám bạn học nữ cũng không dám đáp lời, dù sao lúc trước các cô đã cười nhạo Thẩm Linh Dao, cũng chế giễu Hàn Tam Thiên.
“Dung Liễu, mặt có đau không?”
Thẩm Linh Dao quay đầu cười, nhìn Dung Liễu hỏi.
Dung Liễu hận siết chặt nắm tay, sớm biết như thế này, cô ta đã không để cho Dương Văn giả mạo hoàng tử dương cầm rồi, chiếc xe Ferrari kia đã đủ cho bọn họ ghen tị lắm rồi. Ngược lại bây giờ cô ta còn bị bế mặt.
“Chỉ là do người giống người mà thôi, ai biết được có phải là anh ta hay không, nói không chừng cũng chỉ giả vờ làm bộ mà tịch đấy chứ?”
Dung Liễu nói.
“Cũng giả vờ làm bộ làm tịch?”
Thẩm Linh Dao nở nụ cười, nói: “Nói như vậy, cô đang thừa nhận Dương Văn làm bộ làm tịch sao? Vì sao cô lại phải làm như vậy, rất muốn hưởng thụ sự hâm mộ từ những người bạn học sao, thật là thấp kém.”
“Gỗ.
Dung Liễu nghiến răng nghiền lợi chỉ vào Thẳm Linh Dao.
“Cô cái gì mà cô, tôi lười không muốn chấp nhặt với cô, loại phụ nữ ham hư vinh quá mức như cô khiến cho tôi rất ghê tởm.”
Thẩm Linh Dao nói xong, lôi kéo Tô Nghênh Hạ trở về chỗ của mình.
Dung Liễu tức giận đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên, cô ta ở buổi họp lớp chưa bao giờ bị mắt mặt đến như thế này, Thẳm Linh Dao cũng dám đẩy cô vào tình huống xấu hỗ như thế.
“Vợ ơi, em đừng tức giận với cô ta, để anh đi mượn vài người Ũ từ chỗ cậu anh. Hôm nay phải để cho cô ta quỳ xuống xin lỗi Sinh Dương Văn nói.
Dung Liễu thở ra một hơi, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh nói: “Em muốn làm cho cô ta phải mất mặt, còn có cả Tô Nghênh Hạ và tên vô dụng kia nữa.”
Dương Văn cười, nói: “Yên tâm đi, cậu anh là ai chứ, em còn không biết rõ nữa sao?
Hôm nay ba người kia chắc chắn sẽ không được sống tốt đâu.”
Sau đó Dương Văn rời khỏi đại sảnh, trực tiếp đến văn phòng của Dương Kỳ.
Năm nay Dương Kỳ bốn mươi tuổi, một người có một cái đầu bóng lưỡng, người quen biết đều gọi ông ta là Dương Quang Đản (Dương Trứng Sáng). Đương nhiên, cái tên này người bình thường cũng không dám tùy tiện gọi, thế lực của Dương Kỳ ở thành phố Thiên Vân tuy không lớn, nhưng lại thắng ở chỗ nhân mạch rộng lớn, khắp nơi đều có quan hệ. Người bình thường trêu chọc đến ông ta đều không có kết cục tốt.
Sự trỗi dậy của các trang trại hoa quả của hai năm trước, sau đó là sự sụp đỗ của một chuỗi các doanh nghiệp, tất cả đều có mối quan hệ không thể tách rời với Dương Kỳ.
“Cậu.”
Sau khi Dương Văn đi vào văn phòng, cô thư ký gợi cảm đang ngồi trên bàn làm việc liền đứng dậy rời đi.
Chuyện tốt bị phá hỏng Dương Kỳ cũng không tức giận. Ông ta coi trọng Dương Văn, cũng không phải vì tầng quan hệ cậu cháu, ông ta muốn Dương Văn tiếp quản công việc của mình, bởi vì bản thân ông ta không có khả năng sinh con, cho nên ông ta mới bồi dưỡng Dương Văn như con đẻ của mình.
“Thằng nhóc thối, còn biết đến thăm cậu.”
Dương Kỳ cười nói.
“Cậu, cậu đang nói cái gì vậy chứ, cháu tới trang trại hoa quả sao có thể không đến thăm cậu được chứ.”
Dương Văn nói.
“Dung Liễu có thích chiếc xe kia không? Nếu như con bé thích cậu sẽ tặng cho nó.”
Dương Kỳ nói.
Dương Văn mừng rỡ, ban đầu chỉ là mượn cái xe mà thôi, không nghĩ đến Dương Kỳ thế mà lại muốn tặng xe cho anh ta.
“Cảm ơn cậu, Dung Liễu rất thích, nếu như em ấy biết nhất định sẽ rất vui.”
“Vui vẻ là tốt rồi, hai đứa lúc nào thì định có con, cậu đưa trang trại hoa quả tặng cho cháu cũng được.”
Dương Kỳ nói.
Trang trại hoa quả này có giá trị rất là dọa người, lợi nhuận hàng tháng đều là máy trăm ngàn. Nếu như có được trang trại hoa quả này, bọn họ hoàn toàn không cần đi làm nữa, mỗi ngày đứng chỉ tay làm ông chủ, mà lại không lo hết tiền tiêu.
Ban đầu Dương Văn chưa có tính toán gì về việc này hết, nhưng sau khi nghe Dương Kỳ nói như thế, anh ta dự định đêm nay về nhà phải chuẩn bị thật tốt để có con mới được.
“Cậu, cậu đối xử với cháu thật là tốt, còn tốt hơn bố của cháu nữa.”
Dương Văn cười nói.
“Cậu không có con, đương nhiên sẽ đối xử với cháu như con đẻ của mình vậy. Nói đi, tìm cậu có việc gì, cậu cũng biết thằng nhóc như cháu không có việc gì sẽ không đến tìm cậu.”
Dương Kỳ hỏi.
“Ha ha.”
Dương Kỳ cười ngượng ngùng, nói: “Đúng là chỉ có cậu hiểu cháu, cháu muốn mượn cậu hai người.”
“Phụ nữ?”
Dương Kỳ cau mày hỏi.
“Không không không, là đàn ông, tay sai của cậu.”
Dương Văn kẻ lại chuyện đã xảy ra trong đại sảnh, tránh nặng tìm nhẹ mà nói lại một lần. Nhấn mạnh việc Thâm Linh Dao đã làm Dung Liễu mắt mặt ra sao, bẽ mặt đến như thế nào.
Dương Kỳ nghe xong, khuôn mặt tức giận, vỗ vào bàn làm việc, nói: “Chơi cái trò gì vậy. Vậy mà dám làm cho cháu dâu của ông đây mắt mặt.”
“Cậu, bọn họ biết rõ cậu là cậu của cháu, nhưng cũng không cho một chút mặt mũi nào hết cho nên cháu mới đề tìm cậu nhờ giúp đỡ. Cháu và Dung Liễu mắt mặt cũng không sao, quan trọng là không thể để cho cậu bị mắt mặt được.”
Dương Văn nói.
“Cháu đi về trước đi, chờ cậu gọi người tới rồi đến sau.”
Vẻ mặt Dương Kỳ bình tĩnh nói.
“Vâng.”
Sau khi Dương Kỳ quay trở lại đại sảnh, Dung Liễu vội vàng chạy đến bên người anh ta hỏi: “Thế nào, cậu có giúp em không?”
“Không chỉ giúp em, ngay cả chiếc Ferrari kia cũng tặng cho em rồi, sao cậu có thể để cho chúng ta bị người khác bắt nạt được chứ.”
Dương Văn kể lại chuyện đã xảy ra trong đại sảnh, tránh nặng tìm nhẹ mà nói lại một lần. Nhấn mạnh việc Thâm Linh Dao đã làm Dung Liễu mắt mặt ra sao, bẽ mặt đến như thế nào.
Dương Kỳ nghe xong, khuôn mặt tức giận, vỗ vào bàn làm việc, nói: “Chơi cái trò gì vậy. Vậy mà dám làm cho cháu dâu của ông đây mắt mặt.”
“Cậu, bọn họ biết rõ cậu là cậu của cháu, nhưng cũng không cho một chút mặt mũi nào hết cho nên cháu mới đề tìm cậu nhờ giúp đỡ. Cháu và Dung Liễu mắt mặt cũng không sao, quan trọng là không thể để cho cậu bị mắt mặt được.”
Dương Văn nói.
“Cháu đi về trước đi, chờ cậu gọi người tới rồi đến sau.”
Vẻ mặt Dương Kỳ bình tĩnh nói.
“Vâng.”
Sau khi Dương Kỳ quay trở lại đại sảnh, Dung Liễu vội vàng chạy đến bên người anh ta hỏi: “Thế nào, cậu có giúp em không?”
“Không chỉ giúp em, ngay cả chiếc Ferrari kia cũng tặng cho em rồi, sao cậu có thể để cho chúng ta bị người khác bắt nạt được chứ.”