Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359:

 

Lục Huân nào dám tiếp tục nữa?

 

“Mày giỏi lắm, dám đối đầu với Lục Huân tao, tao sẽ khiến mày hối hận.” Nói xong những lời này, Lục Huân giận dữ bỏ đi, đây là lần đầu tiên cậu chủ nhà họ Lục mắt mặt như vậy, người ở đây cũng biết, chắc chắn gã sẽ không tha cho Hàn Tam Thiên.

 

Dây ÿHifêïi Vĩnh Hằng, Thờn, hề bắt ngờ rơi vào trong tay Hàn Tam Thiên, đương nhiên, cái không hề bất ngờ này là nói theo Hàn Tam Thiên, nhưng đối với những người khác, đây quả thực là một SỰ CỐ.

 

Từ giây phút Lục Huân thông báo, tất cả mọi người đã cho rằng sợi dây chuyền này đã nằm trong lòng bàn tay Lục Huân, ai mà ngờ, người cuối cùng mua được vậy mà lại là một nhân vật không biết tên chứ?

 

“Cậu Hàn, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cậu một lần, không biết cậu có thời gian hay không?” Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Lưu Chương bước đến bên cạnh Hàn Tam Thiên hỏi.

 

“Một mình?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

“Một mình.” Lưu Chương gật đầu đáp.

 

Hàn Tam Thiên nói: “Chờ một chút.”

 

Sau khi đưa Tô Nghênh Hạ tới chỗ Dương Thần và bà chủ, Hàn Tam Thiên dặn dò Dương Thần: “Cậu giúp tôi chăm sóc Nghênh Hạ một chút, đưa cô ấy về khách sạn.”

 

“Hàn T Thiên, Lục Huân là một người có thù tất báo, cậu vẫn nên rời khỏi đảo Bedrock mau đi, nếu không, nhất định cậu ta sẽ gây chuyện với cậu.” Bà chủ vội vàng nói với Hàn Tam Thiên.

 

Dương Thần cũng gật đầu, bảo: “Có lẽ anh không biết thanh danh của Lục Huân trên đảo Bedrock, cậu ta là người vô cùng phách lối, sau khi kết thù với anh, nhất định cậu ta sẽ nghĩ cách đối phó anh.”

 

Hàn Tam Thiên cười nói: “Yên tâm đi, tôi có cách giải quyết, nêu các người sợ bị liên lụy có thể rời khỏi trước.”

 

Dương Thần cau mày, hình như anh không lo lắng chuyện này chút nào, hay nói cách khác, mặc dù là ở đảo Bedrock, anh cũng không đặt Lục Huân vào mắt?

 

Rốt cuộc người này có thân phận địa vị gì, tại sao anh lại giấu giếm, nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng cường thề.

 

“Được.” Dương Thần gật đầu nói: “Tôi đưa Tô Nghênh Hạ về khách sạn trước, tự anh cần thận một chút.”

 

Văn phòng chủ tịch, lúc Lưu Chương dẫn Hàn Tam Thiên tới, Lưu Chương chủ động giúp Hàn Tam Thiên đầy cửa ra, nói: “Cậu Hàn, ông chủ đang đợi cậu bên trong.”

 

Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, trực tiếp bước vào.

 

Văn phòng rất lớn, chia làm khu làm việc và khu tiếp khách, lúc này một người đàn ông trung niên mặc trang phục Trung Sơn đang ngòi trên sofa ở khu tiếp khách.

 

Dáng người rất cao, đầu đỉnh gọn gàng, áo sơ mi trắng căng lên theo đường cong cơ bắp trên người, hiển nhiên là một người thường xuyên tập thể hình, điều này khác với những ông chủ lớn bình thường.

 

THường thì sau khi những kẻ giàu có đạt được cuộc sống thoải mái thì chỉ lo hưởng lạc, rất ít người có thể luyện ra dáng người giống như ông ta.

 

“Cậu Hàn, mạo muội mời cậu tới, hi vọng cậu đừng thầy lạ, tôi là Văn Lương, cậu gọi tôi là anh Lương cũng được.” Văn Lương nói.

 

“Tổng giám đốc Văn, ông tìm tôi, có chuyện gì đặc biệt sao?” Hàn Tam Thiên Nụ cười trên mặt Văn Lương hơi cứng lại, nhưng ông ta giấu đi rất nhanh, lóe lên một cái rồi biến mắt.

 

“Cậu là khách quý của công ty chúng tôi, đương nhiên tôi phải bảo đảm an toàn của cậu, dù sao người cậu đắc tội chính là người nhà họ Lục trên đảo Bedrook.”

 

Văn Lương nói.

 

“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Văn, nhưng tên Lục Huân này, tôi cũng không đặt vào mắt.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Sự Sường thế của Hàn Tam Thiên không có chút sơ hở nào, trong lòng Văn Lương hốt hoảng, sau lưng người thanh niên này là gì, vậy mà khiến anh không chút cố ky trên đảo Bedrock như: vậy, là anh không hiểu rõ khả năng của nhà họ Lục trên đảo Bedrock, hay là quá mức tự tin về mình?

 

“Cậu Hàn, tôi tin bối cảnh của cậu rất lợi hại, nhưng dù sao nơi này cũng là đảo Bedrock, cậu là người ngoài, làm việc có rất nhiều chỗ không tiện, nếu cần dùng đến chỗ của Văn Lương tôi, cứ mở miệng.” Văn Lương nói.

 

“Yêu cầu một ông chủ lớn như vậy làm việc cho tôi, tôi sợ mình không chịu nổi.”

 

Hàn Tam Thiên cười bảo.

 

Văn Lương thoải mái cười to, mặc dù loại tâng bốc xã giao này rất vô nghĩa, nhưng dầu gì cũng khiến người ta sảng khoái.

 

“Cậu Hàn, tôi có chút tò mò, không biết có phạm đến cắm ky của cậu hay không.

 

Văn Lương nói.

 

“Đại danh công ty của tổng giám đốc Vân, tôi ở thủ đô đã sớm nghe nói tới rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Lông mày Văn Lương nhíu lại, xem a anh là người thủ đô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK