Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 282:

 

“Ngài Thượng Quan, ngài nói gì vậy, chuyện của ngài quan trọng, sao có thể so với cuộc thi này được.”

 

“Ngài Thượng Quan, ngài là ngôi sao sáng trong giới cờ vây Hoa Hạ chúng ta, một trận tranh giải nho nhỏ sao có thể làm lỡ việc của ngài được.”

 

Máy tên như chó hùa, mặt dày vô sỉ nói với Thượng Quan Hắc Bạch, rõ vẻ nịnh hót, nhưng bọn họ đều không hề cảm thầy xấu hồ.

 

Thượng Quan Hắc Bạch cố ý thở dài, nói: “Nếu cậu quả thực cảm thấy không công bằng, vậy tôi sẽ để Âu Dương Tu Kiệt rút lui khỏi trận đấu ngày mai, để cậu giữ hạng nhát, thế nào?”

 

Chiêu này của Thượng Quan Hắc Bạch nhìn như nhượng bộ nhưng thật ra là lây lùi làm tiến, bởi vì ông ta biết cho dù là ông ta đồng ý, những người khác ở đây cũng không thể nào đồng ý với chuyện này.

 

Với địa vị của ông ta trong giới cờ vây, Âu Dương Tu Kiệt là đệ tử quan môn, được coi là ngôi sao mai tương lai trong giới cờ vây, có thể chèo chống giới cờ vây, thậm chí làm vẻ vang Hoa Hạ trên trường quốc tế, tại sao bọn họ lại chịu đồng ý cho Âu Dương Tu Kiệt rút lui khỏi cuộc thi để Hàn Tam Thiên giành giải nhất được.

 

“Ngài Thượng Quan, như vậy không được đâu.”

 

“Đúng vậy, không được đâu, Âu Dương Tu Kiệt có thể giành chức vô địch, tại sao có thể để cậu ấy rút lui khỏi cuộc thi được.”

 

“Hàn Tam Thiên, nếu cậu không đồng ý tiền hành trận chung kết ngay bây giờ thì chủ động rút lui khỏi cuộc thi đi, cho dù cậu được hòi nhận hạng nhất cũng không được chúng tôi công nhận đâu.”

 

“Tiểu bối vô danh, chúng tôi đều biết cậu không phải đối thủ của Âu Dương Tu Kiệt, hạng nhất này cậu có mặt mũi mà giành lấy hay sao?”

 

“Nếu hiệp hội cờ vây Thiên Vân dùng cách này để giành hạng nhất, vậy đúng là trò cười, hạng nhất không được người khác công nhận còn có ý nghĩa gì.”

 

Mọi người mồm năm miệng mười, chèn ép Hàn Tam Thiên từ nãy tới giờ vẫn không nói gì, dường như điều chỉnh lịch thi đấu do Thượng Quan Hắc Bạch, giờ phút này hoàn toàn biến thành lỗi của Hàn Tam Thiên.

 

Tâm tính của Thích Y Vân coi như có khả năng ẩn nhẫn tốt nhưng đối mặt với chuyện không công bằng không liên quan đến mình như vậy, trong lòng cũng vô cùng bất mãn.

 

Sở dĩ những người này nói chuyện thay Thượng Quan Hắc Bạch chỉ là vì địa vị của ông ta trong giới cờ vây, không hề liên quan gì đến thực lực của Âu Dương Tu Kiệt, thậm chí bọn họ cũng lựa chọn không thầy năng lực của Hàn Tam Thiên.

 

“Thật ra căn bản tôi cũng không coi trọng lần tranh giải này, nêu anh ta không dám, mọi người cũng không nên miễn cưỡng, cùng lắm tôi rút lui là được.” Âu Dương Tu Kiệt cười mở miệng nói.

 

Nhìn qua dường như Âu Dương Tu Kiệt thật sự muốn rút khỏi cuộc thị, những người kia càng gấp, hết người này đến người như lửa đốt đũng quần.

 

“Hàn Tam Thiên, cậu có thể so được với cậu ấy à? Không bằng thì mau cút nhanh lên.

 

“Nếu cậu không đồng ý tiến hành bây giờ thì mau bỏ quyền đi, đừng làm lỡ thời gian của chúng tôi.”

 

“Âu Dương Tu Kiệt là học trò của ngài Thượng Quan, tốt nhất cậu nên tự biết mình.”

 

Hàn Tam Thiên trở thành đối tượng đả kích bị ép đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đối mặt với lời chỉ trích khó hiểu của mọi người, anh không những không tức giận, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười.

 

Trước đó anh vẫn khổ não làm thế nào mới có thể đấu với Thượng Quan Hắc Bạch một trận, nhưng bây giờ dường như cơ hội đã đưa tới cửa.

 

“Tôi không hề quan tâm đến chức quán quân của cuộc thi lần này, bởi vì từ trước tới giờ tôi chưa từng coi Âu Dương Tu Kiệt là đối thủ, cậu ta cũng không xứng.”

 

Hàn Tam Thiên mở miệng nói.

 

Lời này vừa nói ra, không thể nghỉ ngờ là lại chọc giận mọi người.

 

“Thằng nhóc đáng chết, cậu có biết mình đang nói gì không, cậu mới không xứng trở thành đối thủ của Âu Dương Tu Kiệt.”

 

“Cậu chỉ là hạng người vô danh mà thôi, Âu Dương Tu Kiệt là học trò của Thượng Quan tiền bồi đấy.”

 

“Éch ngồi đáy giếng, cậu có biết địa vị của Âu Dương Tu Kiệt trong giới cờ vây?”

 

“Hả?” Hàn Tam Thiên nhướng mày nhìn những người vừa nói chuyện, hỏi: “Theo ý của mấy người thì cuộc thi lần này cũng không phải so kỹ thuật cờ vây của ai cao hơn mà là so địa vị? Cậu ta là học trò của Thượng Quan Hắc Bạch, cho nên cậu †a đương nhiên sẽ giành hạng nhất?”

 

“Nói vậy, ý của chúng tôi là địa vị cậu không sánh bằng, thực lực cũng không sánh bằng.”

 

“Thằng nhóc này, cậu có ý muốn bôi đen danh tiếng của Thượng Quan tiền bối đúng không?”

 

Hàn Tam Thiên đối diện với thảo phạt của mọi người vẫn tỏ ra ung dung, trên mặt còn nở nụ cười thản nhiên.

 

Khi Thích Y Vân thấy cảnh này, ánh mắt mê ly. Bóng dáng của anh dường như thoáng chốc bát chợt trở nên to lớn, dáng sừng sững bất động trong cơn cuồng phong sóng lớn, tựa như bất kỳ chuyện gì cũng không thể khiến anh giao động.

 

Vẻ ung dung điềm tĩnh đó người bình thường tuyệt đối không thể có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK