Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99:

Dứt khoát, thẳng thắn Khi Đao Thập Nhị rời khỏi phòng hiệu trưởng, bàn làm việc đã rơi vào tình trạng bị đập tanh bành.

Hiệu trưởng nhìn đống bừa bộn trước mắt, trọn mắt há hốc mồm.

Người này có khí lực quá khủng bó, thế mà có thể đập nát bàn làm việc. Làm được điều này đã dùng bao nhiêu khí lực chứ.

Sống sót sau tai nạn, hiệu trưởng thở ra một hơi, âm thầm nói: “Xem ra về sau tốt nhất không dính vào loại tiền thế này. Không cần thận mắt mạng như chơi. Hôm nay đúng là có ông trời phù hộ mà.”

Đao Thập Nhị về đến nhà, nhìn thấy xe đỗ trước cửa, không tức giận tiêu sái vào nhà.

Trong viện, Hàn Tam Thiên ngồi chồm hồm bên cạnh Đường Thanh Uyễn. Vừa nãy nói chuyện anh đã biết tên Đường Thanh Uyễn. Đối với hai chữ ‘Thanh Uyễển’ Hàn Tam Thiên khá là ngạc nhiên.

Một người thô con như Đao Thập Nhị lại có thể tìm được một cái tên ưu nhã đến vậy, không biết người này tra từ đâu ra.

“Thanh Uyễn nói, bé bị trường học đuổi rồi?” Hàn Tam Thiên đứng lên hỏi Đao Thập Nhi.

“Cái tên hiệu trưởng kia thối lắm, làm gì có chuyện con gái tôi sẽ đi đánh nhau chứ.” Tính tình Đao Thập Nhị nóng nảy, mắng to.

Đường Thanh Uyễn khóc sướt mướt, vùi đầu vào hai đầu gồi.

Đao Thập Nhị thấy cảnh này lại đau lòng, đây chính là đứa con anh ta thương yêu nhất. Đao Thập Nhị không sợ đói kém cũng không đồng ý để Đường Thanh Uyễn phải chịu uất ức.

“Ba ba, về sau con không thể học bài được nữa ư?” Đường Thanh Uyễn ngắng đầu, khóc sướt mướt nhìn Đao Thập Nhị.

Đao Thập Nhị nhanh chóng đến bên cạnh Đường Thanh Uyễn, an ủi nói: “Con yên tâm. Ba ba sẽ tìm cho con một ngôi trường khác, sao lại không thể học bài được nữa chứ.”

“Nhưng mà… trong trấn chúng ta chỉ có một ngôi trường thôi.”

Đường Thanh Uyễn khóc lóc kể lễ nói.

Đao Thập Nhị cũng biết vấn đề này, nếu mà tìm trường học trong nội thành cho Đường Thanh Uyễn, phí sinh hoạt còn lớn hơn nữa. Thêm là ngay cả nơi trú ngụ bọn họ cũng không có.

Chẳng lẽ vì đường học để Đường Thanh Uyễển ngủ đầu đường ư2 “Diệp Phi tử vong rồi.” Lúc này, Hàn Tam Thiên mở miệng nói.

Đao Thập Nhị khinh thường ngẳng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Cậu nói tôi sẽ tin sao?”

Hàn Tam Thiên giơ điện thoại trong tay lên, nói: “Có đồ này không hợp cho Thanh Uyễn nhìn, không thì anh đến đây nhìn đi?”

Đao Thập Nhị nghỉ ngờ bước lại gần Hàn Tam Thiên, chỉ thấy trong di động là một hình ảnh máu me, một người đang ôm chặt cổ, đúng là Diệp Phi.

Đôi mắt của Đao Thập Nhị trợn trừng vì kinh ngạc. Hôm qua khi Hàn Tam Thiên nói câu này anh ta chỉ coi như câu vui đùa mà thôi. Không ngờ anh lại làm đượ!

c Diệp Phi, đây chính là ông chủ của đầu trường quyền anh ngầm của thành phố Thiên Vân. Bên người có rất nhiều cao thủ, dù Đao Thập Nhị cũng có thể làm được chuyện này nhưng hoàn toàn không thể vô thanh vô thức được.

“Cậu làm như thế nào?” Đao Thập Nhị không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên.

“Làm thế nào có quan trọng không? Bây giò anh đã không còn nỗi lo sau này nữa rồi. Chỉ cần anh làm việc cho tôi, tôi có thể giúp Thanh Uyễn tìm một ngôi trường rất tốt trong nội thành, cũng có thể cung cấp cho anh nơi ở.”Hàn Tam Thiên nói.

Đao Thập Nhị sợ hãi nhất chuyện Diệp Phi dùng Đường Thanh Uyễn uy hiếp anh ta, hơn nữa hiện tại anh ta cũng gặp phải vấn đề chuyển trường cho Đường Thanh Uyễn.

Người trước đã bị Hàn Tam Thiên giải quyết, người sau chắc chắn anh cũng có thể làm được.

“Cậu muốn tôi làm cái gì?” Đao Thập Nhị hỏi.

“Tiếp quản đấu trường quyền anh ngầm của Diệp Phi. Những người không phục, anh ra mặt giúp tôi đánh cho đến khi phục thì thôi, thế nào?”Hàn Tam Thiên cười nói.

“Cậu muốn tôi lên làm ông chủ?” Đao Thập Nhị nghi hoặc nói.

“Ông ta mới là ông chủ, với đâu óc của anh thích hợp làm tay đắm hơn.” Hàn Tam Thiên nói trắng ra.

Đao Thập Nhị không phản bác những lời này, bởi vì anh ta biết bản thân có sức mà không có óc, chỉ có thể làm thuê, không phải tài giỏi gì.

“Được, chỉ cần cậu giải quyết giúp tôi việc học của Thanh Uyễn. Tôi sẽ giúp cậu.” Đao Thập Nhị đồng ý.

Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Mặc Dương, hai người nhìn nhau cười.

“Có gì muốn thu thập không, trước tiên vào nội thành tìm nơi ở cho hai người đã.” Hàn Tam Thiên nói.

Đao Thập Nhị thu thập một ít quần áo mà Đường Thanh Uyễn hay mặc còn lại thì không chạm đến, dù sao cũng không có gì đáng giá.

Đến nội thành, Đường Thanh Uyễn cảm thấy không yên trong lòng. Lớn tầm tuổi này, số lần cô bé đến đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi ngồi trên xe, Đao Thập Nhị nói một câu làm Mặc Dương muốn phun máu.

“Làm ông chủ mà còn đi con xe nát này sao?”

Hàn Tam Thiên cười phá lên, mặt Mặc Dương như gan lọn.

Trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên đang chế giễu ông.

: Trở lại nội thành, trong khi chọn nhà, lo lắng phương tiện đến trường cho Đường Thanh Uyển nên Hàn Tam Thiên bỏ ra một số tiền lớn mua một căn nhà gần trường học, hơn nữa còn đứng tên Đao Thập Nhị.

Đao Thập Nhị cảm thấy nếu anh ta đã làm việc cho Hàn Tam Thiên vậy mọi thứ là điều đương nhiên, cho nên chưa nói câu cảm ơn nào.

Dành ra một số tiền không cần thiết, để Đao Thập Nhị và đứa con gái chuyển nhà luôn trong ngày.

Khi Hàn Tam Thiên và Mặc Dương rời đi, Đao Thập Nhị tự mình đưa họ đến thang máy làm Hàn Tam Thiên hơi bất ngờ.

Cả quá trình Đao Thập Nhị chưa nói câu cảm ơn nào, không ngờ trước khi đi người này vẫn còn chút kiến thức của người lương thiện.

“Anh không cần cảm on tôi, chỉ cần làm việc thật tốt, sau này sẽ có thêm ưu đãi cho anh.” Hàn Tam Thiên nói.

“Có tiền mặt không?” Đao Thập Nhị hỏi.

Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn Đao Thập Nhị, nói: “Có, làm gì?”

“Không có tiền ăn cơm.”

Ạc, không phải đi cảm ơn, mà là đuổi theo để đòi tiền, chắc sợ bị Đường Thanh Uyễn nhìn thấy.

– Hàn Tam Thiên bát đắc dĩ lấy máy nghìn đồng đưa cho Đao Thập Nhị. Đao Thập Nhị cầm tiền, không nói một lời trở lại nhà, để lại Hàn Tam Thiên và Mặc Dương bốn mắt nhìn nhau.

“Tên này, chỉ biết có tiền thôi.” Mặc Dương cười khổ nói.

“Dứt khoát thẳng thắn, cũng không tôi.” Hàn Tam Thiên nhìn nhìn đồng hồ, gần đến giò tan tầm rồi. Chạy nhanh vào thang máy.

Để Mặc Dương đưa mình đến dưới công ty của nhà họ Tô, may là đúng giờ, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn đợi cho đến năm rưỡi lại không nhìn thấy thân ảnh của Tô Nghênh Hạ.

Em ấy tăng ca ư?

Hay là đã rời công ty, về nhà rồi?

Lúc này, Tô Hải Siêu và Tô Diệc Hàm bước ra khỏi cửa công ty.

Hàn Tam Thiên tiến lên, hỏi hai người: “Nghênh Hạ đâu rồi, em ấy ở lại tăng ca ư?”

“Hàn Tam Thiên, cô ta tan tầm từ sớm rồi, chẳng lẽ cậu không biết?” Tô Hải Siêu nói.

Hàn Tam Thiên không nói lời nào, xoay người chạy.

Tan tầm từ sớm!

Suốt ba năm nay, đây là lần đầu tiên trực giác của Hàn Tam Thiên khẳng định đã có chuyện xảy ra.

“Không phải trước kia Tô Nghênh Hạ toàn chờ Hàn Tam Thiên đón nó sao?” Tô Diệc Hàm nghi hoặc nói.

Mặt Tô Hải Siêu âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ con điềm này tìm ra được lý do bà nội không tín nhiệm nó rồi nên lúc này có tình tạo khoảng cách với Hàn Tam Thiên, chắc đợi bà nội coi trọng.”

“Tên Hàn Tam Thiên phế vật này bị người ta đá văng một cước mà không biết.” Tô Diệc Hàm cười nhạo nói.

“Lúc này Tô Nghênh Hạ đã nhận ra tên vô dụng đó là chướng ngoại vật của nó nên đương nhiên phải đá ngay và luôn.

Nhưng anh sẽ không để Tô Nghênh Hạ thực hiện được, muốn tranh địa vị với anh sao, đúng là không biết tự nhìn lại mặt mình.” Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.

“Anh yên tâm đi, dù sao tng cũng chỉ là một đứa con gái, sao mà đấu lại anh. Hơn nữa về sau em cũng sẽ giúp anh.” Tô Diệc Hàm nói.

Gần đây Tô Hải Siêu cố ý thân cận Tô Diệc Hàm, lôi kéo quan hệ vì về sau Tô Diệc Hàm sẽ có cơ hội được gả vào gia đình giàu có. Lúc này nghe được câu cam đoan của Tô Diệc Hàm, nhịn không được nở nụ cười.

“Về sau hai nhà Tô Hàn sẽ ở trong tay chúng ta rồi, em tốt anh tốt, thì mọi người mới tốt được.” Tô Hải Siêu cười nói.

“Haizz, cũng không biết bạch mã hoàng tử của em phải chờ đến khi nào mới xuất hiện đây.” Tô Diệc Hàm cảm thán nói. Cô ta gấp lắm rồi như người ta vẫn chậm chạp không có động tĩnh.

“Người có tiền chắc chắn có rất nhiều việc. Có khi đang vội vã kiếm tiền cho em, gắp cái gì.” Tô Hải Siêu nói.

“Cũng có thể lắm, nhà nhiều tiền như thế sao mà rảnh rỗi được. vội một chút cũng được nhưng lại bắt em chờ lâu như vậy. Đến khi anh ấy xuất hiện, chắc chắn em sẽ phải ném cho chút thử thách. Nói cho anh ấy biết Tô Diệc Hàm em không phải là đứa con gái tùy tiện, muốn kết hôn với em không dễ thế đâu.”

Thấy Tô Diệc Hàm ra vẻ kiêu ngạo, trong lòng Tô Hải Siêu khinh bỉ một phen. Chỉ sợ đến khi người đó xuất hiện, Tô Diệc Hàm sẽ nhảy vào ngực người ta luôn, làm gì có chuyện sẽ rụt rè xấu hỗ chứ.

Phụ nữ hám tài đối mặt với hấp dẫn của tiền bạc, chẳng lẽ không còn không tự giác mở hai chân ra ư?

Hàn Tam Thiên về đến nhà, không nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, mà là Tưởng Lam đang nghiêm túc ngồi trong phòng khách.

“Hàn Tam Thiên, từ hôm nay trở đi, cậu đừng quay về nơi này nữa, tự mình cút đi.” Tưởng Lam lạnh giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK