Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 375:

 

“Lần trước, sau khi tin tức ở nhà hàng Crystal phát ra, có rất nhiều người chê cười hai người, nhưng lần đó là cố ý nhằm vào hai người, nói cách khác sao lại là ở ngày kỉ niệm kết hôn của hai người chứ, không ngờ diễn viên chính lại là hai người, nếu những người chê giễu biết, bọn họ sẽ ghen tị chết mất.” Vẻ mặt Từ Đồng cười khổ nói, cô cũng là một người chê giễu họ, nhưng tâm trạng hiện tại của cô có thể nói rõ cũng là người đi xem trò vui đêm đó.

 

“Anh ấy không quan tâm ánh mắt người ngoài, tôi cũng vậy.” Tô Nghênh Hạ nói “Lần trước, sau khi tin tức ở nhà hàng Crystal phát ra, có rất nhiều người chê cười hai người, nhưng lần đó là cố ý nhằm vào hai người, nói cách khác sao lại là ở ngày kỉ niệm kết hôn của hai người chứ, không ngờ diễn viên chính lại là hai người, nếu những người chê giễu biết, bọn họ sẽ ghen tị chết mát.” Vẻ mặt Từ Đồng cười khổ nói, cô cũng là một người chê giễu họ, nhưng tâm trạng hiện tại của cô có thể nói rõ cũng là người đi xem trò vui đêm đó.

 

“Anh ấy không quan tâm ánh mắt người ngoài, tôi cũng vậy.” Tô Nghênh Hạ nói “Tôi sợ có người theo tôi đoạt anh ấy.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Từ Đồng gật đầu, nói như thế rất có đạo lí, vì trên mạng không ít tiểu thư nhà có tiền đang tìm kiếm anh ấy đâu, để các cô biết Hàn Tam Thiên là hoàng tử Piano, chỉ sợ sẽ đạp nát cửa nhà họ Tô.

 

Lúc này, Dương Thần đột nhiên vọt vào phòng khách, đối với Tô Nghênh Hạ nói: “Tô Nghênh Hạ, cô mau trốn đi.”

 

Tô Nghênh Hạ vội vàng đứng lên: “ Làm sao vậy?”

 

“Lục Huân tìm đến đây.” Dương Thần cắn răng nói, anh ta không nghĩ tới mình tìm một nơi hẻo lánh như vậy, Lục Huân vậy mà vẫn có thể tìm ra được.

 

Tô Nghênh Hạ thay đổi sắc mặt, đang muốn đi, lại nghe thấy âm thanh Lục Huân ở bên tai: “Còn muốn đứng lên, có tác dụng sao?”

 

Dương Thần bảo vệ Tô Nghênh Hạ, cảnh giác nhìn Lục Huân, nói: “Lục Huân, cậu muộn làm gì, một người đàn ông, chẳng lẽ muốn làm khó một cô gái sao?”

 

Lục Huân khinh thường nhìn Dương Thần: “Mày là cái gì, cũng dám quản chuyện của tao, không muốn sống nữa à?”

 

Dương Thần tay chân như mềm ra, anh ta vẫn là người bình thường, đối mặt với Lục Huân là phú nhị đại ở đảo Cơ Nham này, anh ta làm gì có tư cách là đối thủ, hơn nữa Lục Huân còn dẫn theo mây tên thủ hạ, vài người nếu ra tay, Dương Thần ngoại trừ bị đánh, thì không còn lựa chọn khác.

 

“Tôi… tôi chỉ là.”

 

“Chỉ là cái gì, nhìn bộ dáng hèn nhát của mày, sợ tới mức chân đều mềm rồi, còn không cút nhanh sang một bên, bằng không nắm đấm thủ hạ của tao không có mắt đâu.” Lục Huân cười lạnh nói, đây là đối thủ bình thường, làm sao gã có thể sợ hãi.

 

Dương Thần che trước mặt Tô Nghênh Hạ, không tính toán rời đi, đây là Hàn Tam Thiên giao cho anh ta nhiệm vụ, đây là cơ hội thăng chức nhanh, nếu đã lựa chọn đứng đối lập với Lục Huân, như vậy phải kiên trì.

 

“Trừ phi… Trừ phi tôi chết, bằng không cậu mơ tưởng mà tổn thương Tô Nghênh Hạ.” Dương Thần cắn răng nói.

 

Lục Huân nghe nói như thế bật cười, tên này thật ngu xuẩn, để anh ta chết chẳng lẽ không đơn giản sao?

 

“Mày muốn tao cho chết, tao cho mày toại nguyện.” Lục Huân nói xong, giơ tay lên.

 

Máy tên thủ hạ bên người xoa tay đi về phía Dương Thần.

 

Sắc mặt Dương Thần trăng bệch, sau khi ra xã hội, anh ta chưa từng đánh nhau, hơn nữa trong trường đánh nhau cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, sẽ không thực sự đánh thương người nhưng anh ta biết, Lục Huân lần này ra tay tuyệt đối không lưu tình.

 

“Loại rác rưởi này, không đáng để toàn bộ các anh đây ra tay, chọn ra một người đi.”

 

Mấy người đến trước mặt Dương Thần, cười nhạo nói.

 

Nhìn thấy mấy tên to con, dù là tùy tiện chọn, Dương Thần cũng không tin tưởng mình đánh thắng được.

 

“Tao… tao phải báo cảnh sát.” Dương Thần nói.

 

Một người đánh vào mặt Dương Thần, khinh thường nói: “Mày con mẹ nó là bị ngu đi.”

 

Dương Thần cảm giác mặt mình nóng cháy đau rát, hơn nữa rất nhanh sung lên, loại này cách xa sức chiến đấu của anh, làm cho anh ta ngay cả dũng cảm đánh trả cũng không có.

 

Nhưng anh ta vẫn kiên trì đứng trước Tô Nghênh Hạ.

 

“Lục Huân, mày đừng quá đáng.” Dương Thần nói.

 

“Từ xưa đến nay tao chuyên làm những chuyện này, chẳng lẽ mày không biết tao là loại người gì sao? Máy người đừng mẹ nó chơi đùa thế, đánh nó cho tao.” Lục Huân nói.

 

Có mệnh lệnh Lục Huân, mấy tên này không đùa Dương Thần nữa, đồng loạt ra tay, đánh cho Dương Thần nằm trên mặt đất.

 

Dương Thần cảm giác mình trải qua sự đau khổ của địa ngục, đời này chưa bị ai đánh như thê.

 

Tô Nghênh Hạ nghe thấy Dương Thần kêu đau, nói với Lục Huân: “Nhanh mau bảo người của cậu dừng tay, anh rốt cuộc muốn gì.”

 

Lục Huân quần áo lụa là, đã quen kiêu ngạo, gã có thói quen dùng sức mạnh đối xử với kẻ thù, về phần cầu xin tha thứ không có trong lòng gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK