Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Tôi không giống tôi, thì tôi không phải tôi

Một đám người ngồi trong đại sảnh, không chỉ có Mặc Dương và Lâm Dũng ở đây, mà mặt mày hung ác Đao Thập Nhị cũng ở.

Trước mắt, ba cái quán đấu quyền anh ở thành phố Thiên Vân thì Đao Thập Nhị đã đánh thăng được hai cái, hoàn toàn là sử dụng nắm tay liều mạng có được. Trong quá trình này đàn em trước đây của Diệp Phi từng có ra sức chống cự, nhưng không chịu được nắm đắm cứng rắn của Đao Thập Nhị, cho nên đến đành phải ngoan ngoãn chịu thua.

“Hôm nay cậu rảnh vậy à, tìm tôi làm gì?” Mặc Dương hỏi Hàn Tam Thiên.

“Không có việc gì thì không tìm anh được hả? Xem dáng vẻ này của mấy người, bàn bạc cái gì thế?” Hàn Tam Thiên cười nói.

Ba người bọn họ đang bàn bạc đối phó Phương Bằng như thế nào, bởi vì gần đây Phương Bằng làm rất nhiều động tác nhỏ, nhìn có vẻ hơi giống như tính mở rộng thế lực của mình.

Trước đây Phương Bằng chiếm vị trí thứ nhất không tạo thành uy hiếp cho Mặc Dương, thế nên có thể hoàn toàn xem nhẹ nhân vật này, nhưng mà bây giờ người ta đã có hành động, Mặc Dương không thể không đếm xỉa đến.

Có điều người chống lưng cho Phương Bằng lại là nhà họ Thiên của thành phố Thiên Vân, điều này khiến Mặc Dương rất phí đầu óc.

Hậu thuẫn này khác với Thường Bân và Diệp Phi, dù sao nhà họ Thiên dù sao cũng là ông lớn trên thương trường, so sánh với những người có thân phận chính trị, bọn họ có thể làm được càng nhiều chuyện hơn, cũng càng không có lo lắng gì.

Nếu thật sự đánh nhau với Phương Bằng, bất kể thế nào thì nhà họ Thiên cũng là một vật cản cần bước qua.

“Gần đây Phương Bằng rục rịch ngóc đầu dậy, hẳn là có hành động.” Mặc Dương nói.

“Phương Bằng.” Hàn Tam Thiên cau mày, Phương Bằng do nhà họ Thiên khống ché, anh ta có hành động, đại biểu nhà họ Thiên có hành động.

Nhưng mà nhà họ Thiên gần như đã là một mình hoành hành trong phạm vi thành phố Thiên Vân, bọn họ còn tính làm gì đây?

Hàn Tam Thiên suy nghĩ một lúc, nói với Mặc Dương: “Chuyện này cứ mặc kệ ông ta trước đã, để xem rốt cuộc nhà họ Thiên muốn làm gì.”

“Cậu không sợ chúng ta làm tất cả mọi thứ, đều thành may áo cho nhà họ Thiên ư?” Mặc Dương lo lắng nói, Thường Bân và Diệp Phi đều do bọn họ giải quyết, lúc này nhà họ Thiên chen ngang một chân, ngư ông đắc lợi, Mặc Dương không thể chấp nhận được sự nghẹn khuất đó.

“Yên tâm đi, tôi có biện pháp có thể đối phó.” Hàn Tam Thiên cười nói, nay Thiên Xương Thịnh đã là học trò của anh, nếu nhà họ Thiên thật sự tính mở rộng thế lực khu vực xám, bắt tay với nhà họ Thiên cũng chẳng sao.

Thấy Hàn Tam Thiên tự tin như vậy, Mặc Dương cũng không nói nhiều, ông tin tưởng Hàn Tam Thiên sẽ giải quyết được.

Mấy người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Hàn Tam Thiên nhận một cuộc điện thoại, là Thi Tinh gọi cho anh, chẳng hiểu ra hiểu hy vọng Hàn Tam Thiên có thể bớt thời gian quay về thủ đô một chuyến, nói là cha không cầm cự được rồi. Mong anh thân là con trai đi về gặp mặt lần cuối.

Chuyện này cho Hàn Tam Thiên cảm giác rất kỳ lạ, lúc trước Hàn Thành nhập viện cũng đều không có nói cho anh, toàn bộ nhà họ Hàn xem anh thành người ngoài, sao đột nhiên kêu anh quay về thủ đô được?

Hơn nữa, Hàn Tam Thiên biết, ở chuyện này Thi Tinh tuyệt đối không thể tự tiện làm chủ, cũng có nghĩa việc này rất khả năng là ý của Nam Cung Thiên Thu, điều này đáng giá suy nghĩ kỹ càng một lượt.

Dù sao Nam Cung Thiên Thu thích Hàn Quân, chưa bao giờ coi Hàn Tam Thiên như người nhà họ Hàn, sao có thể gọi anh quay về nhà họ Hàn cơ chứ?

Mặc Dương thấy sắc mặt Hàn Tam Thiên nghiêm trọng cúp điện thoại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Hàn Tam Thiên nói câu khiến Mặc Dương không hiểu nỗi, nói: “Trần gian không chỗ cho tôi, tôi đến làm chủ nhân Hoành Sơn’. Đây là một câu thơ tôi thích nhất, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy tôi không giống tôi, dùng nửa câu để tôi nói nửa câu còn lại, nói không được, thì tôi không phải là tôi.”

“Cái gì mà cậu không giống cậu thì cậu không phải cậu, cậu không có phát sốt đó chứ?” Mặc Dương bị nhiễu mơ màng, giơ tay chuẩn bị sờ trán Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên vươn tay đầy ra, nói: “Ông không cần biết có ý gì, chỉ cần nhớ kỹ lời của tôi là được.”

“Văn văn vẻ vẻ, có ý gì hả?” Mặc Dương hỏi.

Hàn Tam Thiên cười cười không giải thích.

“Trần gian không chỗ cho tôi, tôi đến làm chủ nhân Hoành Son.”

Đây là chấp niệm của Hàn Tam Thiên sau khi rời khỏi nhà họ Hàn.

Chẳng có nơi nào trên đời có chỗ để anh sống yên ổn, anh đến làm chủ nhân Hoành Sơn là được.

Trên đời này, nhà họ Hàn không chấp nhận anh, anh sẽ tạo ra một nhà họ Hàn mới, làm chủ nhà họ Hàn!

Rời khỏi hộp đêm Mordor, Hàn Tam Thiên phát hiện có một cô gái ngồi ở trên đầu xe của anh, bày ra tư thế quyến rũ, còn có một chàng trai chụp ảnh cho cô ta.

Cô gái này không sợ làm hư tài sản của người khác ư?

Hàn Tam Thiên đi lên phía trước, cười nói: “Hai người chụp xong chưa?”

Cô gái lộ đùi đánh giá Hàn Tam Thiên từ trên xuống dưới, khinh bỉ nói: “Liên quan gì tới anh hả? Muốn chụp ảnh, xếp hàng trước đi.”

Chàng trai cầm di động, bận bịu chụp ảnh cũng khinh thường liếc nhìn Hàn Tam Thiên: “Hồi cái gì, tụi này còn chưa có chụp xong đâu.”

“Chụp nhiều mấy bức nhé, em muốn đăng lên group bạn bè, để đám chị em nhìn xem, em đây từng ngồi Lamborghini.” Vẻ mặt cô gái hưng phần nói, sau đó lại thay đổi mấy cái tư thé.

Hàn Tam Thiên không nhịn được nở nụ cười, ngồi ở trên đầu xe, coi như là từng ngồi Lamborghini 2?

“Anh cười cái gì mà cười, đồ nhà quê, đi xa chút, đừng ảnh hưởng tôi chụp ảnh.” Cô gái chán ghét nói.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng không nói nữa, chỉ yên lặng đứng.

Cô gái chụp đủ rồi, đổi thành chàng trai kia chụp, hai người chơi vui quên trời quên đất.

“Nè, cậu cần thận một chút, gương chiếu hậu cũng không thể tùy tiện dựa vào.” Thấy chàng trai kia thế mà lại vắt khủy tay lên gương chiếu hậu, cả người đều dựa vào gương chiếu hậu chống. Hàn Tam Thiên không nhịn được nhắc nhở nói.

“Cậu lảm nhảm cái gì, liên quan gì đến cậu à? Tôi thích chụp sao thì chụp như thế, đồ ngu, mau cút đi, đợi lát nữa chủ xe sắp đến, loại người như cậu cưỡi ngựa cũng không giống hoàng tử, có cần thiết phải chụp hả?” Chàng trai không kiên nhẫn nói.

“Thật là đáng ghét, đồ nhà quê chưa thấy qua việc đời. Cho dù cậu chụp ảnh, người ta cũng không tin cậu từng ngồi cái loại xe này, cần gì lãng phí thời gian còn cản trở chúng tôi cơ chứ.” Cô gái nói.

“Haiz.” Chàng trai kia đột nhiên thở dài, cảm thán nói: “Nếu có thể ngồi vào chụp một tắm thì tốt rồi, càng thật hơn.”

Cô gái hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống thé, nói: “Nếu không chúng ta đợi chút đi, chủ xa ra, kêu anh ta cho chúng ta mượn chụp một cái, người có tiền như vậy, hẳn là sẽ không keo kiệt.”

Hàn Tam Thiên nghe nói thế, móc chìa khóa ra, nhắn mở khóa.

Đèn xe sáng lên, một trai một gái đần ra.

“Xin lỗi, tôi không có thời gian, nhưng tôi đã nhớ kỹ bộ dáng hai người, nếu xe có xước chỗ nào, tôi sẽ đi tìm hai người.” Hàn Tam Thiên nói xong mở cửa xe ngồi lên.

“Cái… xe này là của anh?” Cô gái kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, vừa nãy cô cố ý quan sát, phát hiện cả người người này mặc hàng vỉa hè, vì vậy mới coi anh ta thành đồ nhà quê, không ngờ anh ta lại là chủ xe.

Chàng trai kia cũng trợn mắt há hốc mồm, anh ta thế mà kêu chủ xe đứng sang bên chờ xếp hàng! Đây không phải là trò cười à? Xe người ta, còn cần chụp ảnh đăng trên group bạn bè giả bộ ngầu?

Hàn Tam Thiên vừa khởi động xe, cô gái liền đi đến bên cạnh ghế điều khiển, ghé vào cửa sỏ, cố ý lộ ra vòng ngực trắng bóc, đôi mắt quyền rũ nói: “Đêm nay em rảnh, anh có muốn mời em ăn cơm không?”

“Không được, nhà tôi còn có hai con chó chờ tôi cho ăn.” Hàn Tam Thiên khẽ cười, giẫm chân ga, nghênh ngang rời đi.

May mà cô gái lùi lại mau, không thì nhất định sẽ ngã sắp mặt.

“Chảnh cái gì chảnh, chẳng phải chỉ là một chiếc xe rách, có gì hay mà ra vẻ.” Cô gái hùng hùng hỗ hỗ nói, hoàn toàn quên tư thế õng ẹo mà vừa nãy mình chụp ảnh.

“Đi thôi, đừng ở đây mắt mặt.” Chàng trai đi đến bên cạnh, kéo cô gái đi.

Cô gái vứt tay anh ta ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đừng đụng vào tôi, nếu không phải anh vô dụng, tôi có thể mắt mặt như vậy sao? Chia tay, bà đây không thích ngồi cái xe rách kia của anh.”

Sau khi Hàn Tam Thiên về nhà, phát hiện bà cụ Tô thế mà ngồi trong phòng khách, sao bà ta lại đột nhiên đến đây?

“Hàn Tam Thiên, cậu còn không mau đến đây chào hỏi bà nội.”

Tưởng Lam lớn tiếng quát Hàn Tam Thiên.

“Bà nội, ngọn gió nào thổi bà tới thế.” Hàn Tam Thiên cười nói.

“Hàn Tam Thiên, bản lĩnh của cậu cũng lớn đấy, thế mà có quan hệ tốt như thế với ông cụ nhà họ Thiên, nếu không phải cậu, hôm nay Tô Hải Siêu sẽ mắt mặt như thế hả? Tôi hỏi cậu, có phải cậu cố ý khiến nhà họ Tô chúng tôi xấu mặt hay không?” Giọng điệu bà cụ Tô nghiêm khắc chất vấn hỏi.

“Bà nội, chắc bà hiểu lầm gì đó về chuyện này rồi, cá cược cũng không phải là cháu đề ra, trước khi bà tới chất vấn cháu, tại sao không đi hỏi Tô Hải Siêu vì cái gì ngu như vậy chứ?”

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

“Cậu…” Bà cụ Tô tức giận đến mức mặt mày xanh mét. Nếu không phải không tin Hàn Tam Thiên có thể tham gia bữa tiệc sinh nhật, bà đã lập tức ngăn cản Tô Hải Siêu, bởi vì Hàn Tam Thiên quỳ xuống chỉ là một màn kịch với bà mà thôi, không sao hết.

Nhưng mà ai mà ngờ được, Hàn Tam Thiên sẽ đến thật chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK