Chương 438:
“Tiền là vật ngoài thân, hơn nữa ở thời khắc nguy cơ ập đến cũng cũng không có khả năng cứu con, chỉ có nắm đắm lợi hại mới có thê đánh vỡ hết mọi trở ngại, đây là lần cuối cùng Viêm gia gia nhắc nhở con.” Viêm Quân nói.
Lời này khiến cho trong nháy mắt Hàn Tam Thiên trở nên khẩn trương, một lần cuối cùng, chẳng lẽ sau này ông sẽ không xuất hiện nữa?
“Viêm gia gia, ông muốn đi đâu?” Hàn Tam Thiên khẩn trương.
“Ta không đi đâu cả, chỉ là bây giờ con đã lớn, bản thân phải làm gì, không cần người ngoài phải nhắc nhở đến.” Viêm Quân đáp.
Hàn Tam Thiên thở ra nhẹ nhàng, vừa cười vừa nói: “Viêm gia gia cũng không phải là người ngoài, nếu như không phải có ông dạy con, sao con có thể kiên trì được.”
Viêm Quân bất đắc dĩ mà cười, Hàn Tam Thiên là người cực kỳ khiêm tốn, nhóc con có ý nói như vậy là muốn cho ông thể hiện giá để trị mà thôi.
“Viêm gia gia đã lớn tuổi rồi, không cần chứng minh bản thân, cho nên con không cần phải nói những lời này khiến cho ta có cảm giác mình còn có chỗ để dùng.” Viêm Quân cười.
“Viêm Siế gia, tại sao ông lại đột nhiên đến Vân Thành, Yên Kinh đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Hàn Tam Thiên hỏi sang chuyện khác.
Nói đến đây, biểu tình của Viêm Quân trở nên nghiêm túc: ‘Con hẳn đã nghe quá họ Hàn ở nước Mỹ Hàn rồi chứ?”
Họ Hàn ở nước MỹI NHữñg’ chữ này khiến Hàn Tam Thiên cau mày, thật sự là anh đã nghe qua, nhưng hiểu không nhiều, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, họ Hàn nước Mỹ với họ Hàn ở Yên Kinh Hàn gia chưa từng có bất cứ liên hệ gì, Viêm Quân sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Trước kia con có nghe trộm được Nam Cung Thiên Thu nói qua với Hàn Quân, họ Hàn nước Mỹ vẫn luôn xem thường họ Hàn Yên Kinh.” Hàn Tam Thiên trả lời.
“Không tôi, đám người họ Hàn ở nước Mỹ chưa từng có coi trọng họ Hàn ở Yên Kinh, thậm chí bọn họ còn không đồng ý thừa nhận hai nhà đều cùng huyết mạch, bọn họ cho rằng máu chảy bên trong mình mới là huyết mạch thuần khiết nhà họ Hàn, mà các người, chỉ là một nhánh tộc bị vứt bỏ.” Viêm Quân nói.
Hàn Tam Thiên không có xúc động gì lớn với lời nói này, một gia tộc cơ bản không hề có quan hệ gì cả xem thường anh thì có quan hệ gì chứ, dù sao đời này cũng không có khả năng liên quan.
“Viêm gia gia, sao ông lại nhắc đến chuyện này?” Hàn Tam Thiên hiếu kỳ.
“Bởi vì người của họ Hàn ở nước Mỹ đã tới Vân Thành.” Viêm Quân ý vị thâm trường nhìn Hàn Tam Thiên.
“Đến Vân Thành?” Trán của Hàn Tam Thiên nhăn lại hiện ra một chữ Xuyên, nhiều ít gì cũng đã mấy năm, chưa hề nghe được tin tức gì về họ Hàn ở nước Mỹ, bọn họ tại sao lại đột nhiên chạy đến Vân Thành chứ?
Mà Viêm Quân còn có ý đến Vân Thành một chuyến để nói cho anh biết chuyện này, hiển nhiên là có quan hệ với anh.
“Viêm gia gia, bọn họ sẽ không vì con mà đến chứ?” Hàn Tam Thiên khó hiểu.
“Ta cũng chỉ là suy đoán, nhưng là có khả năng rất lớn là bởi vì con, nguyên nhân cụ thể là gì, có lẽ khi bọn họ gặp con mới có thể biết được.” Viêm Quân trả lời.
Hàn Tam Thiên gật đầu, không quá đặc biệt chú ý chuyện này: “Ông nội Viêm, lâu lắm ông mới đến một chuyền, con muốn uống với ông hai chén.”
“Không sợ uống xong bị ói?” Viêm Quân cười.
Lần đầu tiên Hàn Tam Thiên uống rượu với Viêm Quân, là năm mười lăm tuổi, nôn đến tối mày tối mặt, cho dù là tới bây giờ, loại cảm giác này như ký ức cũ vẫn còn mới mẻ, tựa như là sâu trong xương tuỷ, làm cho không một ai có thể quên được.
“Cũng chỉ là ói mà thôi, không có nghĩa là con sợ.”
“Ông nội Viêm, tửu lượng của con mặc dù không có tiến bộ gì, nhưng mà lá gan vẫn lớn giống như trước kia, ông muốn thử không?” Hàn Tam Thiên cười.
“Được đấy, vậy hôm nay ta nhất định phải uống một trận thống khoái.” Viêm Quân nói.
Nghe được bón chữ thống khoái một trận, mí mắt Hàn Tam Thiên giật mấy cái, một loại dự cảm bất thường nỗi lên trong lòng, hôm nay sợ rằng khó thoát khỏi vật xui rồi.
Có điều chỉ là uống rượu mà thôi, cũng không phải ra trận, sao có thể sợ được chứ?
Hai người đến một nhà hàng, gọi hai ba món đồ nhắm đã bất đầu nâng ly cạn chén.
Tửu lượng của Viêm Quân cực kỳ kinh người, không khoa trương chút nào, ngàn chén không say, số lần ông uống rượu trong đời mình, chưa từng uống say nói chuyện, cho dù là trước kia được Hàn Thiên nuôi, nguồn gốc của mỗi lần quá chén ngã gục trên bàn rượu đều là Viêm Quân đưa người về nhà.
Qua ba lần rượu, Hàn Tam Thiên đã nằm lên mặt bàn, Viêm Quân tự mình rót rượu, nhìn Hàn Tam Thiên làm bầm lầu bầu: “Nguyện vọng lớn nhất của ông nội con chính là để cho đám họ Hàn ở nước Mỹ kia biết được, họ Hàn ở Yên Kinh cũng không hề kém bọn họ, chuyện mà ông ấy không làm được, hiện tại chỉ hy vọng ở con mà thôi, con đừng phụ lại sự kỳ vọng của ông ấy.”
Hiện tại Hàn Tam Thiên đang ở trong trạng thái trời đất đều quay cuồng, cơ bản là nghe không được Viêm Quân nói gì, trong miệng ấp a ấp úng, cũng không biết đang nói cái gì.
Uống xong chén cuối cùng, Viêm Quân khiêng Hàn Tam Thiên trên vai, rời khỏi nhà hàng.