Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 487:

 

Bộ dáng Tô Hải Siêu khiêu khích: “Hù ai đây, có bản lĩnh cô nhân ga đi.”

 

Nắm tay Tô Nghênh Hạ đặt ở trên cần, đột nhiên gia tăng tốc độ, đâm phịch một tiếng vào bên cạnh xe Tô Hải Siêu, dọa Tô Hải Siêu sợ đến tè ra quần, vội vàng chạy đến một bên.

 

“Con mụ điên, con mẹ nó mày dám đụng xe của tao.” Tô Hải Siêu nhảy ra mắng Tô Nghênh Hạ. Cô không có thả chân ga ra, sau khi đâm xe anh ta xong thì nghênh ngang rời đi.

 

Nhìn thầy xe yêu bị tổn thương nặng, lòng Tô Hải Siêu rỉ máu, anh ta không nghĩ tới Tô Nghênh Hạ thật sự dám làm như thế, xe này xem như hỏng đi hơn nửa.

 

“Đây chính là xe tôi mới mua đấy, Tô Nghênh Hạ, con mẹ nó chứ tôi không để yên cho cô đâu.” Tô Hải Siêu một bên đau lòng nhìn xe của mình, lại phải tốn mất một số tiền lớn rồi.

 

“Con mẹ nó, đợi Hàn Tam Thiên xong đòi, tôi xem thử cô còn vốn liễng gì để phách lối, ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua hai người bọn mày.”

 

“Phế vật cùng bát phụ, thật sự là một đôi trời đất tạo nên, một ngày nào đó tao muốn đánh chó mù đường, để bọn mày quỳ trên đất nói xin lỗi tao.”

 

Lúc Tô Hải Siêu ở cửa chính biệt thự hùng hùng hỗ hổ, Hàn Tam Thiên đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên Tưởng Lam đi tới bên cạnh anh.

 

“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Tối hôm qua Tưởng Lam đã đưa ra quyết định, Hàn Tam Thiên muốn chết vậy đi chết một mình đi, tuyệt không thể bởi vì Hàn Tam Thiên mà liên lụy đến bọn họ.

 

“Đi theo tôi” Giọng của Tưởng Lam không có tình cảm chút nào nói. Lông mày.

 

Hàn Tam Thiên nhíu lại, Tưởng Lam tìm anh, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

 

Anh đứng dậy đi theo Tưởng Lam lên lâu.

 

Từ sau khi ở biệt thự, Hàn Tam Thiên chưa từng B88’8ïð lên ban công tầng hai, bởi vì nơi này sớm đã bị Tưởng Lam chiếm lấy thành khu vực của riêng mình, không thể không nói, tầm mắt ở nơi này cực kỳ tốt, mặc dù không thể so với đỉnh núi, nhưng trừ tầm nhìn đẹp ngoài đỉnh núi ra, mỗi sáng sớm có thể ở đây uống một tách cà phê, tâm tình cả ngày hẳn cũng không tệ.

 

“Cậu có yêu Nghênh Hạ không?” Tưởng Lam hỏi Hàn Tam Thiên.

 

Không cần phải nghỉ ngờ tình yêu của Hàn Tam Thiên đối với Tô Nghênh Hạ.

 

Nhưng khi câu hỏi này được thốt ra từ miệng Tưởng Lam, nó lại mang ý nghĩa hơi khác một chút.

 

Hàn Tam Thiên biết Tưởng Lam là loại người như thế nào. Bà ta đương nhiên quan tâm đến vấn đề này – không phải là phong cách của bà ấy.

 

“Tất nhiên rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Nếu cậu yêu con bé, thì cậu phải có trách nhiệm bảo vệ con bé khỏi mọi tổn hại.”

 

Tưởng Lam tiếp tục.

 

“Đây là lẽ đương nhiên. Là một người chồng, việc bảo vệ cô ấy là ưu tiên hàng đầu. Bất cứ ai làm tổn thương cô ấy đều phải trả giá.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Tưởng Lam nhìn xuống núi, có thể quan sát khung cảnh dưới kia từ đây. Người bình thường sẽ không có tư cách để làm như vậy, mỗi khi ăn sáng ở đây bà ta đều tự nhắc nhở mình. Hôm nay, bà ta không còn là người như trước kia nữa. Địa vị ngoài tầm với của nhiều người. Nếu bà ta đứng ở vị trí này, bà ta sẽ không bao giờ cho phép mình bị thay đổi, ngay cả khi bà ta không thể trở nên mạnh hơn cũng phải duy trì mọi thứ bà có được vào bây giờ.

 

“Cậu có thể để chúng tôi sống ở đây, tôi rất biết ơn và cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu làm cho Nghênh Hạ. Nếu không có cậu, Nghênh Hạ sẽ không thể lên làm người phụ trách ở phía tây thành phó.”

 

Tưởng Lam nói.

 

Đôi mắt của Hàn Tam Thiên lộ vẻ bất ngờ.

 

Tưởng Lam đang cảm ơn anh! Anh thậm chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác thính giác. Làm sao bà ta có thể nói những điều như vậy?

 

“Mẹ, cứ nói với con bất cứ điều gì.” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Khi đối mặt nhà họ Hàn, cậu 99% có thể thất bại,. Cậu có bao giờ nghĩ về việc bảo vệ cho Nghênh Hạ thế nào chưa?” Tưởng Lam hỏi.

 

Hàn Tam Thiên sẽ làm hết sức mình để giải quyết rắc rối này. Điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Còn về việc bảo vệ Tô Nghênh Hạ, anh không hiểu lời nói của Tưởng Lam.

 

“Con sẽ có hết sức.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Tưởng Lam mỉm cười một cách khinh bỉ, nói: “Trong mắt tôi, cậu chắc chắn sẽ thua. Dù có cố hết sức cũng không có ích gì. Cậu cũng nói rằng tất cả tài sản của nhà họ Hàn cộng lại là vô cùng lớn. Cậu định lấy gì để chiến đấu chồng lại bọn họ.

 

“Ý của tôi rất đơn giản. Cậu ly dị với Nghênh Hạ, để con bé sẽ không bị ảnh hưởng bởi vấn đề này. Tiền trong tay cậu là tài sản chung của vợ chồng, thì cũng nên được chia thành một nửa cho Nghênh Hạ. Nếu cậu yêu con bé, cậu phải đảm bảo cho cuộc sống tương lai của cô ấy. “Tưởng Lam nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK