Chương 103: Liếm giày của tôi đi
Dù có nói thế nào đi chăng nữa thì Nhà họ Tô vẫn phải chỉ ra gần hai trăm nghìn nhân dân tệ. Sao Tưởng Lam có thể chấp nhận điều này được? Bà chỉ đơn giản là không đồng ý với lý lẽ của Hàn Tam Thiên. Đến lúc đó bà lại tìm Tô Nghênh Hạ nhờ ra mặt hộ, rồi để Hàn Tam Thiên cho hết số tiền này đi.
Dù vậy, chuyện này cũng khiến Tưởng Lam liên tưởng đến một khả năng khác.
Phí tài sản hằng năm đều rất cao, vậy mà Hàn Tam Thiên còn dám mua khu biệt thự Đỉnh Vân. Đứa con rễ này có bao nhiêu tiền vậy?
Bây giờ, khi căn biệt thự đó đã được chuyển giao cho Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam lại định nhăm nhe số tiền từ những căn nhà riêng của Hàn Tam Thiên. Sẽ thật tốt nếu có thể khiến Tô Nghênh Hạ bảo Hàn Tam Thiên chuyển hết tiền của mình cho con bé.
“Người mẹ vợ của cậu còn ghê tởm hơn những gì được chiếu trên TV nhiều.” Hà Đình nói với Hàn Tam Thiên bằng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì ở trong bếp.
Hôm nay Hàn Tam Thiên xuống bếp và nấu một vài món ăn cho Tô Nghênh Hạ. Anh nghe những lời nói của Hạ Đình rồi cười một cách bát đắc dĩ.
“Những người mê tiền như vậy khó đuỏi đi lắm.”
*Tôi không thích điều này. Nếu không phải là vì cậu thì tôi cũng đã không làm việc ở đây rồi.” Hà Đình nói.
“Bác Hà, đây là làm việc để kiếm tiền mà. Bác cứ tập trung kiếm tiền là được, để ý đến máy chuyện này làm gì.” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Nếu cậu mà thích con gái tôi thì tôi gả nó cho cậu luôn đấy. Bà ta không biết quý trọng một người đàn ông tốt như cậu gì cả.”
Hà Đình nói với bộ dạng một người đang bênh vực kẻ yếu. Đây cũng không phải là một lời nói đùa, mà bà thực sự nghĩ như Vậy.
Nhưng bà cũng biết là Hàn Tam Thiên vì Tô Nghênh Hạ nên mới phải chịu đựng ở cùng người của Nhà họ Tô. Hơn nữa, anh cũng đã phải chịu tủi thân rất nhiều. Anh sẵn sàng để mình bị người ngoài nói mình là phế vật. Không ai có thể lay chuyển được tình cảm này.
“À đúng rồi, lúc nào con gái bác được nghỉ học thì cho cô bé về đây chơi đi. Hai người cũng có thể nhân tiện mà ở cùng nhau một thời gian.” Hàn Tam Thiên nói.
Hà Đình lắc đầu liên tục. Lúc bà làm việc ở đây, bà thường bị Tưởng Lam soi mói. Nếu bà còn đưa con gái đến đây nữa thì không biết Tưởng Lam sẽ có phản ứng gì.
Bà có thể ấm ức mà chịu đựng việc bị Tưởng Lam gây khó dễ, nhưng bà chắc chắn sẽ không để con gái mình phải chịu oan ức.
“Thôi, mẹ vợ cậu sẽ không đồng ý đâu. Mà kể cả nếu bà ấy có đồng ý thật thì cũng sẽ không vui vẻ với con gái tôi được.” Hà Đình từ chối.
“Cũng đúng. Tiếc là bây giờ biệt thự này không phải là của tôi, nếu không thì tôi đã có thể đứng về phía bác.” Hàn Tam Thiên nói.
“Tam Thiên, tôi không muốn phá hủy mối quan hệ giữa mọi người. Mà cậu là đàn ông, nên cũng phải cứng rắn lên. Tôi biết là cậu thương Nghênh Hạ nên mới phải nhẫn nhịn, nhưng cũng không thể để cho người khác đè đầu cưỡi cỗ được.” Hà Đình nói.
“Bác Hà, đây là chuyện lớn, không cần để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Hà Đình thở dài. Bà không hiểu về máy chuyện lớn. Bà chỉ thấy là Hàn Tam Thiên không phải là một kẻ bất lực, cơ bản là không cần phải nhường nhịn ở một nơi như thế này.
Bà không biết là trước đây Tô Nghênh Hạ cũng đã phải chịu nhiều oan uỗng, nên không hiểu tại sao Hàn Tam Thiên lại có tình cảm sâu đậm đến như vậy với Tô Nghênh Hạ.
Phề vật bị Nhà họ Hàn xua đuôi làm con rễ ở Nhà họ Tô, và Tô Nghênh Hạ cũng không có quyền được lựa chọn, bị cả thành phố chê cười. Đến ngay cả những người trong Nhà họ Tô cũng chỉ trỏ Tô Nghênh Hạ. Có thể thấy là vào năm đó Tô Nghênh Hạ đã chịu nhiều đau khổ.
Ăn tối xong, Hàn Tam Thiên trở về phòng, cảm thấy có chút không quen.
Mà người còn lại trong phòng là Tô Nghênh Hạ cũng thấy là lạ.
Dù sao thói quen trong ba năm cũng không thể thay đổi ngay được.
Ngày hôm sau, sau khi Tô Nghênh Hạ đi làm, Hàn Tam Thiên đi đến bắt động sản Nhược Thủy.
Ở trước cửa công ty, Hàn Tam Thiên gặp một người mà mình không ngờ tới – Đường Long.
Đường Long cũng không nghĩ là sẽ gặp Hàn Tam Thiên ở đây.
Kể từ lần đến khu biệt thự Đỉnh Vân trước đó, Đường Long vẫn không biết xả cơn tức kia vào đâu.
“Hàn Tam Thiên, anh đến công ty của tôi làm gì?” Đường Long chặn trước mặt Hàn Tam Thiên. Hiện tại, ở bất động sản Nhược Thùy, trừ Chung Lương ra thì anh ta là người có cấp bậc cao nhất. Còn về người sếp bí ẩn kia thì anh ta chưa bao giờ nhìn thấy. Theo như lời những đồng nghiệp khác nói thì người sếp đó chưa bao giờ đến bát động sản Nhược Thủy.
“Công ty của anh?” Hàn Tam Thiên cười nói.
Đường Long biết đây không phải là sự thật, nhưng thế thì có sao? Thể loại người phế vật như Hàn Tam Thiên có tư cách gì để cãi lại anh ta?
“Đúng đấy. Đây là công ty của tôi, nhưng vẫn không bằng anh, theo Nhà họ Tô vào ở tại khu biệt thự Đỉnh Vân, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.” Đường Long khen ngợi.
“Anh khoác lác như vậy Chung Lương có biết không?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Người đàn ông này quen Chung Lương?
Trong lòng Đường Long cảm thấy chột dạ. Anh ta ba hoa với tên này còn được, nhưng nếu để Chung Lương biết được thì coi như xong đời mắt.
Nhưng mà sao một người như Hàn Tam Thiên lại quen Chung Lương được? Chắc là do nghe thấy Tô Nghênh Hạ nhắc tới mà thôi.
“Hàn Tam Thiên, đừng có lãng phí thời gian của tôi. Chung Lương có biết hay không thì liên quan gì đến anh?” Đường Long nói một cách khinh bỉ.
“Anh mới là người đang làm lãng phí thời gian của tôi. Tôi muốn gặp Chung Lương, anh có chịu trách nhiệm nỗi nếu tôi đến muộn không?” Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long nhíu mày rồi cắn rằng, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Người này đang thay mặt Nhà họ Tô đi gặp Chung Lương à?
Từ khi nào mà địa vị của anh ở Nhà họ Tô lại cao như vậy?
Mấy lời khoe khoang vừa nãy, nếu để người này nói cho Chung Lương thì biết giải thích thế nào bây giờ?
“Anh Lương hôm nay không ở công ty, anh nhanh chóng cút về đi.” Đường Lương nói.
“Không sao. Nếu như anh ấy không ở đây thì để tôi gọi anh ấy đến cũng được.” Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long tỏ vẻ giễu cợt, người này cũng đang học theo anh ta mà khoác lác à?
Mặc dù Nhà họ Tô là nhà cung cắp nguyên liệu xây dựng chính cho dự án phía tây thì họ cũng không thể nào mà dám có thái độ như vậy trước mặt Chung Lương được. Phải biết Chung Lương là người sẽ lựa chọn xem ai sẽ hợp tác với bất động sản Nhược Thủy. Nhà họ Tô đang ở thế bị động, phải lấy lòng Chung Lương mới đúng.
“Chỉ sợ là anh đang ba hoa chích chòe mà thôi. Mặc dù là anh đại diện cho Nhà họ Tô thật, nhưng nếu Chung Lương không nễ mặt anh, anh sẽ làm gì? Lại còn một cuộc gọi là có thể đưa Chung Lương đến đây. Anh có tin là chỉ cần một cuộc gọi thôi là tôi có thể gọi cả Ngọc Hoàng đến đây luôn không?” Đường Long trêu chọc.
“Nếu không thì chúng ta đánh cược đi. Nếu tôi có thể gọi Chung Lương đến đây thì anh phải quỳ ở đây ba ngày. Thế nào?” Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long trả lời mà không thèm suy nghĩ: “Được thôi, nhưng nếu mà Chung Long không đến thì anh phải liếm giày tôi thật sạch sẽ. Giày này chính là giày da đấy, anh được liếm đồ hàng hiệu như vậy cũng là một vinh hạnh đó.”
Thấy Đường Long đắc ý như vậy, Hàn Tam Thiên lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Sao người này lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chết thế nhỉ?
“Sao đấy? Không dám nữa à? Hàn Tam Thiên, anh nghĩ xem, loại người như anh đứng khoác lác trước mặt tôi, đáng tin không?” Đường Long cười nhạo.
*Ở đầu phố có bán gối, tôi khuyên anh nên đi mua một chiếc đi, nếu không thì đợi một lúc nữa sẽ không còn cơ hội đâu.” Hàn Tam Thiên vừa nói xong, liền lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy bộ dạng của Hàn Tam Thiên, Đường Long vẫn bình tĩnh nói: “Để xem anh còn diễn xiếc được đến lúc nào. Loại người như anh chắc phải chịu bẽ mặt một lần mới rút ra được một bài học nhỉ. Không khác gì một cái bút cả.”
Hàn Tam Thiên gọi điện thoại. Thời gian trôi qua, ý cười trên mặt Đường Long cũng ngày càng sâu đậm.
“Kỹ năng diễn xuất của anh cũng được đấy, không tỏ ra sót ruột một chút nào, cứ để ở Nhà họ Tô thì thật là phí phạm. Hay là để tôi giới thiệu cho anh một công ty quản lý nhé, để xếp cho anh mấy vai phụ, kiếm được kha khá đấy. Anh sẽ không phải bị sỉ nhục ở Nhà họ Tô nữa.” Đường Long nói.
*À đúng rồi, hôm nay anh không phải đi làm à?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Đường Long bắt ngờ, bây giờ anh ta mới nghĩ đến việc phải đi làm.
Quy định của công ty vô cùng nghiêm khắc, kể cả anh ta cũng không được phép đến muộn. Bây giờ anh ta mới hiểu ra là Hàn Tam Thiên vốn dĩ không phải là gọi điện cho Chung Lương, mà là cố tình câu giờ của anh.
“Mẹ nó, Hàn Tam Thiên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Đường Long tức giận mắng mỏ rồi vội chạy về công ty.
Mặc dù đã không kịp cho Hàn Tam Thiên một trận, nhưng anh ta không thể dừng lại.
“Mẹ nó. Đúng là lãng phí thời gian với một kẻ ngốc. Để xem tôi xử lý anh như thế nào. Con chó khiến tôi đi làm muộn.” Đường Long vừa chạy vội vào công ty, vừa mắng chửi, hận không thể tần cho Hàn Tam Thiên một trận.
Sau khi quẹt thẻ, Đường Long không vội vàng đi đến văn phòng của mình. Mặc dù Hàn Tam Thiên có thể đã bỏ trốn, nhưng anh ta phải kiểm tra xem. Chỉ cần bắt được tên kia, anh ta sẽ dạy dỗ một chút.
Lúc Đường Long đang thở hồng hộc chạy tới chạy lui về phía công ty thì anh ta thấy Chung Lương cũng đang đứng cùng với Hàn Tam Thiên ở đó.
Đến thật rồi à?
Nhưng đây chắc là anh ấy đi làm như bình thường, chứ không thể nào là vì cuộc gọi của Hàn Tam Thiên được.
“Anh Chung, hôm nay tôi đi làm muộn, đều là do tên này hãm hại.” Đường Long nhanh chóng đến bên Chung Lương và đổ tội cho Hàn Tam Thiên.
Nghe câu nói này, khuôn mặt của Chung Lương đột nhiên trầm xuống. Anh yêu cầu Đường Long đến công ty, bởi vì anh ta thực sự có năng lực, nhưng người này thậm chí còn không biết sếp của mình là ail