Chương 398:
“Tôi là Hàn Tam Thiên, hân hạnh gặp.”
Hàn Tam Thiên tự giới thiệu.
Cái tên Hàn Tam Thiên này rất nồi tiếng ở thành phố Thiên Vân, không hề thua kém mấy ngôi sao màn ảnh, nhưng Tống Tế chưa coi anh là cái người nỗi tiếng kia mà là lầm tưởng là người trùng họ trùng tên.
Nhìn bàn tay ở giữa không trung của Hàn Tam Thiên, Tống Tế thờ ơ không động, chỉ thàn nhiên nói: “Hân hạnh gặp.”
Hàn Tam Thiên cũng không cảm thấy lúng túng, tùy ý rút tay về.
Sau khi Đồng San phân phát đồ ăn vặt xong thì bọn nhỏ tự chạy đi chơi ở một bên. Hàn Tam Thiên nói với Đổng San: “Hình như chị Bành có tâm sự, không thì chúng ta đi hỏi một chút.”
“Có thể là liên quan đến viên trợ.” Đồng San nói.
Gia viên Tình Yêu vận hành dựa vào những người thiện nguyện trong xã hội quyên góp, nếu xảy ra vấn đề gì sẽ là áp lực vô cùng lớn với Bành Phương.
Đi đến phòng của Bành Phương, bà đang nghỉ ngơi một lát, cũng chỉ có thời gian này bà mới có được chút nhàn hạ.
“Chị Bành, có phải gia viên Tình Yêu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Hàn Tam Thiên hỏi Bành Phương.
Bành Phương thở dài, nói: “Ngồi đi, ngồi xuống đã rồi nói.”
Tống Tế là người ngồi xuống đầu tiên, hơn nữa còn mang điện thoại di động và chìa khóa xe để lên bàn. Chìa khóa cũng là đồ hàng hiệu, là một chiếc xe Benz.
Hàn Tam Thiên không biểu hiện ra khác thường gì, đối với sự khoe khoang có ý của Tống Tế càng không có rung động nào.
Tống Tế vẫn chờ nhìn biểu cảm kinh ngạc của Hàn Tam Thiên, không ngờ anh lại không có phản ứng gì, Cố ý di chuyển chìa khóa làm mọi người đều chú ý đến động tác của anh ta, chỉ tiếc lần khoe khoang này của anh ta là vô dụng. Chiếc Lamborghini mà vừa nãy anh ta chụp kỷ niệm bên ngoài là của Hàn Tam Thiên. Làm sao có chuyện Hàn Tam Thiên đặt một chiếc Benz vào trong mắt.
“Chị Bành, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đồng San mở miệng hỏi.
“Gần đây mọi người cũng biết thành phó Thiên Vân xảy ra chuyện gì đúng không?”
Bành Phương nói.
“Chị Bành, có phải chị nói đến mấy công ty của tập đoàn Giang Hà không? Nếu là chuyện này thì tôi có rất nhiều tin tức.
Tống Tế đắc ý nói.
Bành Phương gật đầu, tiếp tục nói: “Những công ty lớn này để có thể duy trì hình tượng tốt đẹp đã tổ chức không ít từ thiện. Hàng năm gia viên Tình Yêu cũng được họ tới hỗ trợ, nhưng bây giờ công ty này đột nhiên phá sản nên bây giò gia viên Tình Yêu gặp phải vấn đề về chuyện tài chính. Ngay cả một ngày ba bữa cũng sắp không kiên trì được nữa rồi.”
Những lời này khiến Hàn Tam Thiên có hơi xấu hồ, bởi vì chuyện này có thể nói là do anh gián tiếp tạo thành, lúc trước muốn nhằm vào tập đoàn Giang Hà, anh không nghĩ tới sẽ sinh ra phản ứng hoá học này, có điều chỉ cần vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, với Hàn Tam Thiên sẽ không phải là vần đề.
Lúc này, Hàn Tam Thiên phát hiện được Tống Tế lén lút giật lấy chìa khoá, động tác này làm cho nội tâm của anh bật cười, tên nhóc này thời điểm khoe khoang thì khoái chí nhưng mà nói chuyện đến vấn đề tiền bạc lập tức sợ giống như sẽ bị anh lầy mát tiền vậy.
“Chị Bành, gia viên Ái Tâm một tháng tiêu tốn đại khái bao nhiêu tiền?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Chỉ tính ăn cơm, không tính đến các khoản chi tiêu khác cũng phải tốn gần mười nghìn tệ, dù sao những tên nhóc này đang trong giai đoạn phát triển thân thể, cơm nước không thể quá vớ vấn.”
Bành Phương đáp.
“Tuy rằng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, để bọn chúng ăn bớt một chút cũng không sao cả, dù sao bọn chúng cũng đều có vấn đề, thân thế khỏe mạnh có tác dụng gì chứ.” Tống Tế thản nhiên.
Câu nói này khiến Bành Phương cực kỳ không vừa ý, gia viên Ái Tâm không đón tiếp bất kỳ người nào có thành kiến mà đến đây, nhưng cậu ta lại là bạn trai của Đổng San, Bành Phương cũng không dám trực tiếp trách móc cậu ta.
“Tống Tế, anh nói hươu nói vượn gì vậy, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại.”
Đồng San không vui.
Tống Tế cảm giác mình bị bạn gái quát lớn ở trước mặt Hàn Tam Thiên thì có chút Trff EP vì để Stif8 cỗ địa vị, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh chỉ nói sự thật, sau này những đứa trẻ này cơ bản cũng không có khả năng ra ngoài xã hội làm việc, cho bọn chúng ăn sơn hào hải vị thì có làm được gì, còn không phải lãng phí hay sao, mỗi ngày ba bữa cháo rau xanh, có thể ăn no không phải được rồi sao.”
“Gia viên Ái Tâm đã mời giáo sư chuyên môn, chỉ cần bọn họ có thể học được tri thức nhất định, dù là không thể hòa nhập vào xã hội, nhưng mà sau này trưởng thành có thể vì chính mình mưu sinh, có công việc ấm no thì không phải là ván đề.”
Bành Phương trả lời, trẻ em ở nơi này sinh ra đã bị thiếu hụt, nhưng cũng không đại diện rằng bọn họ không thể có cuộc sống của người bình thường, Bành Phương vẫn luôn cố gắng vì điểm này.