Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 265:

 

“Anh Dũng, chỗ này của em đúng là có hai người, có điều có lẽ không phải là anh Tam Thiên mà anh nói, cậu ta… cậu ta chính là một…” Người đàn ông xăm tay không dám nói hai chữ “nhát gan” này ra miệng, gã chỉ đang tự an ủi trong lòng rằng người trong ghế lô kia không phải anh Tam Thiên, nhưng Lâm Dũng đã tìm tới cửa rồi, trừ người đó ra còn có thể là ai chứt “Mau đưa tôi đi gặp anh ta, cái đồ không biết sóng chết nhà cậu, có biết mình đã làm gì rồi không?” Lâm Dũng nghiền răng nghiền lợi nói.

 

Người đàn ông xăm tay túa mò hôi lạnh, sợ hãi vô cùng mà đưa Lâm Dũng đi tới chỗ ghế lô.

 

Khi Lâm Dũng nhìn thấy Hàn Tam Thiên liền nhanh chóng đi tới bên cạnh, cúi đầu gọi: “Anh Tam Thiên.”

 

Cảnh này khiến cho người đàn ông tuyệt vọng vô cùng, thậm chí ý nghĩ đâm đầu chết cũng có rồi.

 

Thật sự là tên nhát gan này! Vậy mà ngay cả Lâm Dũng cũng phải gọi anh là anh, gã đây đã chọc đến nhân vật cỡ nào chứ!

 

Nhưng gã không nghĩ ra được, nhân vật lớn lợi hại như vậy, tại sao đến trước mặt gã lại biểu hiện ra bộ dạng nhát gan như vậy, ngay cả đàn em của mình cũng không ra tay cứu giúp.

 

“Anh Tam Thiên, thật sự xin lỗi, em không biết anh, em là chó mù mắt.” Người đàn ông xăm tay liền quỳ ngay xuống, trừ việc sợ Hàn Tam Thiên sẽ truy cứu, còn có một lí do khác là vì hai chân đã nhữn ra rồi.

 

Đám đàn em kia cũng không dám xem thường Hàn Tam Thiên nữa, đây là Lâm Dũng đó, nhân vật rất hung dữ của vùng xám thành phó Thiên Vân, người mà anh ta phải gọi là anh, có thể là người mà bọn họ trêu chọc được sao?

 

“Anh Tam Thiên, bọn em sai rồi.”

 

“Anh Tam Thiên, bọn em sai rồi.”

 

“Anh Tam Thiên, bọn em sai rồi.”

 

Một hàng người đồng loạt quỳ xuống xin lỗi trước ghề lô.

 

Hàn Tam Thiên nói với người đàn ông xăm tay: “Vừa rồi anh nói phải chém đến tối tăm trời đất, tôi cảm thấy ý tưởng này.

 

không tệ.”

 

Người đàn ông khổ sở khốn tả, nếu sớm biết Hàn Tam Thiên lợi hại như vậy, những lời thế này có đánh chết gã cũng không nói.

 

“Anh Tam Thiên, anh đừng đùa em nữa, em cũng chỉ nói giỡn thôi mà. Em chỉ là một ông chủ nhỏ, chẳng có bản lĩnh gì cả, làm sao dám đi chém người khác chứ.”

 

Người đàn ông xăm tay đau khổ nói.

 

Hàn Tam Thiên vươn tay ra, nhìn nhìn rồi nói: “Cánh tay này của tôi anh còn cần không? Nếu không cần thì tôi giữ lại ăn cơm vậy.”

 

Người đàn ông dập đầu xuống đất, nói: “Anh Tam Thiên, những lòi em vừa nói đều là nói đùa thôi, mong anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xem em như cái rắm mà thả ra đi.”

 

“Cái này không hợp lắm, nói thế nào anh cũng là ông chủ, làm sao có thể xem như cái rắm được?” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

Người đàn ông khổ không thể nói, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám cả thở mạnh.

 

“Anh còn có gì để nói không?” Hàn Tam Thiên quay đầu nói với Thanh Vân.

 

Thanh Vân mặt mũi bầm dập nhưng đã mang dáng vẻ rất ngầu mà đứng dậy, nghênh nganh đi tới trước mặt người đàn ông xăm tay, nói: “Dám đánh tao, nói đi, đền bao nhiêu tiền?”

 

Vừa dút lời, Hàn Tam Thiên đã đá vào mông Thanh Vân một phát, nói: “Anh gây chuyện ở đây, còn bắt người ta đền tiền cho anh?”

 

Thanh Vân bi thương mà xoa mông mình, oan ức nói: “Đại ca, không phải anh đến giúp tôi sao?”

 

“Giúp anh thì cũng phải nói lý chứ, là anh sai trước, lẽ nào còn muốn không nói lý lẽ?” Hàn Tam Thiên nói.

 

Thanh Vân thở dài một hơi, ngồi xổm xuống vỗ vỗ bả vai người đàn ông xăm tay, nói: “Người anh em, xin lỗi, có điều lòng dạ anh cũng quá đen tối rồi, chẳng qua tôi chỉ sò soạng cô gái kia chút thôi, anh đã đòi một trăm ngàn tệ, miệng sư tử cũng há to quá rồi đấy.”

 

Người đàn ông cảm thấy như mình đang mơ, Hàn Tam Thiên không truy cứu trách nhiệm của gã, lại còn bảo Thanh Vân xin lỗi gã.

 

Nhân vật lớn thế này, cho dù bắt gã đền đến táng gia bại sản gã cũng không dám oán giận nửa phân.

 

“Không có không có, nếu anh bằng lòng, em tặng cô ta cho anh luôn cũng được.”

 

Thanh Vân nhớ lại xúc cảm tối qua, nói: “Vậy chúng ta cứ thế nhé.”

 

“Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi, anh về trước đi.” Hàn Tam Thiên nói với Lâm Dũng.

 

“Anh Tam Thiên, đêm qua Thập Nhị bị thương rồi, anh muốn đi xem không?”

 

Lâm Dũng nói. Chuyện này Đao Thập Nhị đã từng nhắc nhở, bảo anh ta đừng nói với Hàn Tam Thiên, có điều Lâm Dũng thây Hàn Tam Thiên rồi liền nhịn không NI nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK