Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 404:

 

Thiên tiểu thư?

 

Tống Tế nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thiên Linh Nhị, vị tiểu thư giống như có vẻ rất lợi hại, ngay cả ông chủ cũng phải cho cô ta mặt mũi, nhưng mà cô ta còn trẻ như vậy, có thể lợi hại như vậy sao?

 

Thiên tiểu thư.

 

Trong đầu Tống Tế dần dần có một ý nghĩ, suy đoán thân phận của Thiên Linh Nhi.

 

Ở thành phố Thiên Vân có thể được xưng là Thiên tiểu thư người, chẳng lẽ là nhà họ Thiên?

 

Thiên Linh Nhil Tống Tế theo bản năng lắc đầu, làm sao có thể, Thiên Linh Nhi làm sao lại đến chỗ này mà dùng cơm, đây chính là đại tiểu thư thế gia đứng đầu ở thành phố Thiên Vân.

 

Nhưng mà ngay cả ông chủ cũng nề tình Thiên tiểu thư như thế, ngoại trừ Thiên Linh Nhi ra, còn có thể là ai nữa?

 

Tống Tế bắt đầu hãi sợ hãi, hai chân như muốn nhũn ra, sắc mặt trăng bệch.

 

Nhìn thấy biểu tình của Tống Tế thay đổi, Hàn Tam Thiên biết cậu đã đoán ra thân phận của Thiên Linh Nhi, cũng không biết tâm tình của tên nhóc này bây giờ là gì, hẳn là sẽ hồi hận vì đã gây ra phiền phức hả?

 

Tông Tế nhìn Thiên Linh Nhi một lát, lại nhìn Hàn Tam Thiên một lát, tên vô dụng này làm sao lại quen biết đại tiểu thư họ Thiên được, đến lúc này cậu ta còn cảm thấy có một tia may mắn để sống sót, hy vọng suy đoán của mình là sai làm, nêu không đắc tội với tiểu thư họ Thiên, thời gian sau này cậu ta ở thành phố Thiên Vân cũng khó sống được.

 

“Anh tên là gì?” Thiên Linh Nhi đột nhiên mở miệng.

 

Tống Tế cảm giác giống như có một dòng điện chạy trong người, trong nháy mắt khiến da đầu cậu ta tê dại, Thiên Linh Nhi là muốn điều tra lai lịch của cậu ta sao?

 

“Thiên…… Tiểu thư Thiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết là cô dùng cơm ở đây.” Mặt Tống Tế xám như tro, trong đầu trống rỗng, không dám suy nghĩ chuyện này sẽ có hậu quả gì.

 

“Tôi ở trong miệng anh không phải là một con chó sao?” Thiên Linh Nhi thản nhiên.

 

Rằm!

 

Tống Tế trực tiếp quỳ gói trước mặt Thiên Linh Nhi, vừa rồi cậu ta không biết thân phận của Thiên Linh Nhi cho nên mới ta hiểu rõ, nếu như Thiên Linh Nhi thật sự muốn làm như vậy, ở thành phố Thiên Vân không có bắt kỳ kẻ nào chồng đỡ nủi.

 

Binh, binh, binh!

 

Tống Tế đập đầu: “Tiểu thư Thiên, tôi sai rồi, là tôi đáng chết, là tôi không có mắt nhìn người, cầu xin cô tha cho tôi.”

 

Thiên Linh Nhi nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, mãi mới chờ được đến cơ hội cùng Hàn Tam Thiên ăn cơm lại bị cái tên không hiểu chuyện này phá hủy không khí, có điều bây giờ còn có cách để bù đắp, cô cũng không muồn lãng phí toàn ta hiểu rõ, nếu như Thiên Linh Nhi thật sự muốn làm như vậy, ở thành phố Thiên Vân không có bắt kỳ kẻ nào chồng đỡ nổi.

 

Binh, binh, binh!

 

Tống Tế đập đầu: “Tiểu thư Thiên, tôi sai rồi, là tôi đáng chết, là tôi không có mắt nhìn người, cầu xin cô tha cho tôi.”

 

Thiên Linh Nhi nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, mãi mới chờ được đến cơ hội cùng Hàn Tam Thiên ăn cơm lại bị cái tên không hiểu chuyện này phá hủy không khí, có điều bây giờ còn có cách để bù đắp, cô cũng không muồn lãng phí toàn sống đến canh năm.

 

Ở trước cửa nhà hàng, ông chủ lên tiếng: “Nếu như cậu muốn chạy, cũng có thể, nhưng mà tốt nhất là cậu có thể trốn được, dựa vào của tiểu thư Thiên ở thành phố Thiên Vân, tôi tin tưởng cậu đã rất rõ ràng.”

 

Sau khi nói xong, ông chủ quay trở về phòng ăn, ông ta còn phải tiếp tục đưa thức ăn lên cho Thiên Linh Nhi.

 

Tống Tế nào dám chạy, cho cậu một trăm cái gan hùm cậu ta cũng không có loại can đảm này, hơn nữa cậu ta cực kỳ hiểu rõ, trừ khi mình rời khỏi thành phố Thiên Vân, cả đời này cũng đừng quay lại nếu không Thiên Linh Nhi sớm hay muộn cũng sẽ tìm ra cậu ta.

 

Nhưng tất cả mọi thứ của cậu ta đều ở thành phố Thiên Vân, nếu như rời đi vậy thì sẽ không còn gì hét.

 

Tống Tế không nghĩ ra được cách có thể khiến Thiên Linh Nhi tha cho mình, chỉ có thể ở trước cửa nhà hàng quỳ xuống.

 

Cậu ta đi gây rắc rối là thừa dịp Đồng San đi nhà vệ sinh, lúc này Đồng San quay lại vị trí của mình, không nhìn thấy Tống Tế, mới gọi điện thoại cho Tống Tế.

 

Biết được Tống Tế đang ở trước cửa nhà hàng, lúc Đồng San đi đến cửa mới phát hiện ra câu ta vậy mà đang quỳ xuống, điều này khiến Đồng San không hiểu nồi.

 

“Tống Tế, anh sao vậy, quỳ gối ở đây làm gì?” Đồng San không hiểu.

 

Tống Tế đột nhiên nắm lấy tay của Đồng San: ‘Đổng San, em phải giúp anh, nói Hàn Tam Thiên thay anh cầu xin.”

 

Đồng San không hiểu gì cả, Tống Tế không phải rất xem thường Hàn Tam Thiên hay sao, sao lại nói muốn Hàn Tam Thiên đi cầu xin hộ cho mình được? Hơn nữa là cầu xin chuyện gì mới được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK