Chương 442:
Trong phòng khách, Tưởng Thăng nôn nóng ngồi ở trên ghế sô pha, tối hôm qua cậu ta cũng là một đêm không ngủ, nhưng không có hồi hận gì về hành vi xúc động của mình, mà suy nghĩ bây giờ của Tưởng Thăng là, chờ sau này đứng vững chân ở Vân Thành đứng, có tiền thì báo thù cũng không hề muộn, dù sao bây giờ cậu ta còn chưa có được công việc ở công ty nhà họ, trên người một đồng tiền cũng không có, nều bị đuổi đi vào lúc này, chỉ sợ chỉ có thể ăn xin để sống.
Nhìn thấy Tưởng Hồng đi vào phòng khách, Tưởng Thăng đi nhanh bên người ông ta: ‘Ông nội, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tưởng Hồng bình chân như vại gật đầu, mặt nở nụ cười nhẹ nhõm: “Yên tâm đi, không có việc gì.”
Cảm nhận được thái độ của Tưởng Hồng rõ ràng không giống hôm qua, Tưởng Hồng có chút khó kiềm chế, ông ta sao lại lộ ra vẻ kiên định chắc chắn như vậy chứ, chẳng lẽ xác định được Hà Đình sẽ không nói cái gì cho Hàn Tam Thiên biết?
“Ông nội, ông khẳng định?” Tưởng Thăng nghỉ ngờ.
“Tối hôm qua, ta và dì Lam của mày đã bàn bạc qua, để bảo đảm chuyện này không bị lộ, nó đã cho người đến qua của Hà Đình, hung hăng giáo huấn người phụ nữ kia, tin chắc cô ta không dám làm loạn.” Tưởng Hồng cười.
Tưởng Thăng lập tức nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cuối cùng nở nụ cười nhẹ nhõm: “Vẫn là ông nội suy nghĩ chu đáo.”
Quê của Hà Đình.
Tối hôm qua bà ngay lập tức trở về nông thôn, việc bà bị sa thải cũng không nói cho Khương Oánh Oánh, sợ con gái mình lo lắng, chuẩn bị sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày thì đi đổi việc.
Sáng sớm Hà Đình đã rời giường, đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo, trước cổng đột nhiên có một xe MiniBus đỗ lại, sau khi cửa sau xe mở, có mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng đi xuống.
“Bà là Hà Đình phải không?” Người cầm đầu vẻ mặt hung ác hỏi Hà Đình.
Hà Đình theo bản năng phát hiện chuyện có chút không đúng, vội vã lui vào trong nhà, muốn đóng của lại.
Nhưng động tác mấy người kìa càng nhanh, một cước đá bay cửa.
Hà Đình bị lực đạp ở cửa khiến cho lùi lại mấy bước ngã xuống đắt.
“Các người là ai?” Hà Đình hoảng sợ.
“Là ai bà không cần phải để ý đến, có người muốn mà phải ngậm miệng, nếu không, những ngày tháng sau này có thể sẽ không tốt lắm đâu.” Tên cầm đầu quát.
Nghe lời này xong, Hà Đình liền biết những người này là do ai gọi đến, có điều bà không hề nghĩ tới, cho dù đã rời khỏi biệt thự, Tưởng Lam vẫn không bỏ qua cho bà.
“Hiện tại tôi đã không làm công việc kia nữa, bà ta tại sao còn không buông tha tôi sao?” Hà Đình hỏi.
“Tha bà hay không, bọn tôi không biết, đã cầm tiền của bà ta, thì phải giúp bà ta làm việc.” Nói xong, mấy tên đàn ông vây quanh Hà Đình đắm đá.
Hà Đình hoảng sợ kêu cứu, rất nhanh hàng xóm đều đã chạy lại đến cổng, thế nhưng sau khi nhìn thấy những người kia đều là bộ dáng hung thần tàn ác, bọn họ cũng không dám ra mặt giúp đỡ, chỉ có ở một bên đứng xem kịch.
“Nhìn cái gì, chưa xem đánh người bao giờ hay sao? Cút nhanh.” Tên cầm đầu hướng ra bên ngoài quát lớn với mấy người hàng xóm kia.
Ớ nông thôn mặc dù không thiếu người nhiệt tình, nhưng mà số đông đều là tự đóng cửa giải quyết chuyện nhà mình, hơn nữa lần này Hà Đình trêu chọc đến hiển nhiên là đám du côn lưu manh, bọn họ cũng không muốn rước phiền phức lên mình mình.
Người ở cổng rất nhanh đã đi mất, nhưng mà trong thôn rất nhanh đã truyền đến nhiều phiên bản về nguyên nhân Hà Đình vì sao lại bị đánh.
Có người nói Hà Đình ở bên ngoài câu dẫn đàn ông, bị vợ cả gọi người đến đánh.
Cũng có người nói tay chân Hà Đình không sạch sẽ, sau khi bị ông chủ đuổi về, vẫn chưa hết giận, cho nên lại gọi người tới xử lý bà.
Đây chính là uy lực của việc nói năng lung tung ở nông thôn, cơ bản chuyện không có gì đã bị bọn họ truyền ra đủ mọi phiên bản, chỉ trong thời gian chốc lát, toàn bộ người trong thôn đều biết.
Những tên du côn lưu manh sau khi đánh người xong thì nhanh chóng bỏ đi.
Hà Đình nằm trong căn nhà nhỏ của mình, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, trước khi đi người kia còn nói nếu như bà lại không trung thực, vậy thì sẽ ra tay với Khương Oánh Oánh, để Hà Đình không dám có ý định trả thù.
Nước mắt không ngừng rơi xuống từ gương mặt, Hà Đình đưa tay lên lau nước mắt, đi đến cổng, dùng chút sức lực cuối cùng đóng cửa lại, bà không muốn bị người khác chế giễu, bởi vì những người trong thôn kia từ sau khi chồng bà chết, liền nói bà là quả phụ không sạch sẽ, dựa vào lừa gạt đàn ông mới có thể nuôi được Khương Oánh Oánh.
Qua nhiều năm như vậy, Hà Đình một mực cố gắng làm việc để chứng minh minh sự trong sạch của mình, thế nhưng vào giây phút này bà hiểu được, bất kể bà có cố gắng như thế nào, cũng không thể rửa sạch thanh danh của mình, bởi vì sau chuyện này, trong thôn khẳng định sẽ có thêm rất nhiều lời đồn.