Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 286:

 

Có một sự chênh lệch rất lớn giữa Âu Dương Tu Kiệt và Hàn Tam Thiên về trình độ đánh cờ vây. Vì thế mặc cho Âu Dương Tu Kiệt kéo dài thời gian, Hàn Tam Thiên vẫn rất kiên nhẫn, anh dần dần chiếm được cục diện của ván cờ.

 

Đây tuyệt đối là nhờ vào thực lực, mặc cho Thượng Quan Hắc Bạch có tính toán thế nào, mặc cho tốc độ của Âu Dương Tu Kiệt có chút chậm chạp, vẫn không thay đổi được tình hình của Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên một bên khinh thường, Âu Dương Tu Kiệt lại đang lo lắng việc thời gian càng lúc càng dài, bởi vì nước cờ của anh ta đã dần đi vào ngõ cụt, anh ta chỉ còn cách kéo dài thời gian, đợi đến khi Hàn Tam Thiên mệt mỏi, anh ta sẽ tìm kiếm cơ hội trở mình.

 

“Âu Dương Tu Kiệt, anh chắc chắn thua rồi, mặc kệ anh kéo dài thời gian, cũng không thể trở mình được đâu, đó là do kĩ năng của tôi và anh có chênh lệch, không phải cứ kéo dài thời gian là có thể thay đổi được đâu.” Hàn Tam Thiên thả xuống một quân cờ, vẻ mắt thoải mái nhìn Âu Dương Tu Kiệt nói.

 

Biểu cảm của Âu Dương Tu Kiệt càng thêm nghiêm trọng, càng lúc càng khẩn trương, ánh mắt anh ta bắt đầu xuất hiện vẻ mệt mỏi.

 

“Anh đừng quá kiêu ngạo, ai thắng ai thua còn chưa xách định được, anh dựa vào cái gì mà chắn chắn mình sẽ thắng?” Âu Dương Tu Kiệt nghiền răng đáp lời.

 

Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:”Trong lòng anh biết rõ không thể thắng được tôi, hơn nữa không chỉ có hôm nay, cả đời này anh cũng không có cách thắng tôi được, học trò của Thượng Quan Hắc Bạch thì sao? Chẳng lẽ lần trước tôi đánh cờ cũng ông ấy, anh chưa thấy à? Cũng không ngại nói thật cho anh biết, cho dù là thầy của anh, tôi cũng có thể thắng thề thì anh có là cái gì đâu?”

 

“Anh nói dối, anh làm sao thắng được thầy của tôi?” Âu Dương Tu kiệt ngẳắng đầu, tức giận nhìn Hàn Tam Thiên.

 

Thượng Quan Hắc Bạch là một nhân vật có tiếng trong giới cờ vây, cũng là thần tượng của Âu Dương Tu Kiệt, anh ta đã nghĩ phải mấy từ mười tới hai mươi năm mới có thể đánh bại được Thượng Quan Hắc Bạch, tại sao bây giờ Hàn Tam Thiên lại có thể làm được điều đó?

 

“Tự anh nghĩ đi, anh với tôi chênh lệch như thế nào? Mặc dù tôi đã trải qua một ngày mệt mỏi nhưng hiện tại tôi vẫn có thể nắm chắc ưu thé, tôi sẽ giống như lần trước, khiến anh phải chấp nhận đầu hàng.” Hàn Tam Thiên thoải mái thả xuống một quân cờ, cục diện càng thêm tươi sáng, ưu thế cũng được mở rộng thêm.

 

“Anh đừng có quấy nhiễu suy nghĩ của tôi, nếu còn làm thế, tôi sẽ báo cho trọng tài.”

 

Trong lòng Âu Dương Tu Kiệt càng thêm nặng nề. Hàn Tam Thiên đang cố tình quấy nhiễu suy nghĩ của anh ta, thiếu chút nữa anh đã làm được.

 

Hàn Tam Thiên cười nhẹ, không nói nữa.

 

Những người xem càng thêm náo nhiệt, xem hai người học đối đầu qua một màn hình lớn, vì thế không nghe được những điều họ nói, nhưng tình huống trên ván cờ đã được thuyết minh hết, mặc dù Hàn Tam Thiên có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn đang chiếm ưu thế, điều này khiến mọi người phải nhìn nhận thực lực của anh một lần nữa.

 

“Anh ấy không thể thắng Âu Dương Tu Kiệt đâu.”

 

“Xem ra, khả năng này rất có thể, đây chỉ là ván cờ ở mức trung bình, anh ấy đã chiếm được ưu thề tuyệt đối rồi.”

 

“Người thanh niên này không phải cũng là học trò của một đại sư nào chứ, làm thế nào mà có thể lợi hại như vậy?”

 

“Trận đấu này của anh ấy và Âu Dương Tu Kiệt có thể sẽ trở thành chủ đề nóng nhất, không biết ai đã có tình phóng đại lên. Có lẽ đằng sau chuyện này có điều mà chúng ta vẫn chưa rõ, trận đấu này có thể không đơn giản chỉ là thắng và thua.”

 

Những người lúc nãy khinh thường Hàn Tam Thiên, đã bắt đầu thừa nhận thực lực của anh, chưa đến một tiếng, Hàn Tam Thiên đã có thể chứng minh thực lực của chính mình, khiến người xem không còn dám coi thường anh.

 

Vương Mậu cười nhẹ, nhìn Hàn Tam Thiên chiếm ưu thế, ông đã biết được mình không phải lo lắng gì về kết quả của vòng đấu này, Hàn Tam Thiên vừa có thực lực vừa có ưu thế tốt, Âu Dương Tu Kiệt không có khả năng trỏ mình.

 

“Tam Thiên quả thật rất lợi hại, còn trẻ như thế, cũng không biết học được từ ai, nhưng chắc hẳn thầy của cậu ấy phải là người rất lợi hại.” Vương Mậu cảm thán một câu. Để chơi cờ vây, ngoài có khả năng thiên phú thì còn phải được một người giỏi dẫn dắt, Vương Mậu có thể nhìn ra Hàn Tam Thiên còn trẻ như thế mà thực lực lại hơn người. Bỏ qua khả năng thiên phú, có thể chắc chắn anh được dẫn dắt bởi một vị sư phụ rất lợi hại.

 

“Có bao nhiêu cơ hội để anh ấy có thể chiến thắng Thượng Quan Hắc Bạch?”

 

Thích Y Vân hỏi Vương Mậu. Trận đấu này xem như đã đoán được kết quả, vì thế Thích Y Vân càng thêm mong đợi trận đấu của Hàn Tam Thiên cùng Thượng Quan Hắc Bạch, nếu thật sự anh có thể thắng Thượng Quan Hắc Bạch, nhất địch có thể làm nên lịch sử trong giới cờ vây ở Hoa Hạ.

 

Vương Mậu lắc đầu, nói:”Có bao nhiêu cơ hội thì chỉ có cậu ấy mới biết được, nhưng cậu ấy đã từng đánh cờ với Thượng Quan Hắc Bạch một lần rồi, tỉ lệ thắng thua chênh lệch rất nhỏ.”

 

Hai mắt Thích Y Vân nheo lại, tỉ lệ thua rất nhỏ, thì cũng là thua, cho nên đối với cô mà nói điều này không thể phản ánh được tài năng thật sự của Hàn Tam Thiên.

 

Cách đối diện với vấn đề của Thích Y Vân rất cực đoan, thua là thua, thắng thì chính là thắng. Cô ta không bao giờ quan tâm đến việc thua thế nào, thua nhiều hay thua ít.

 

“Tôi có thể cảm nhận được biểu hiện của anh ấy rất tự tin, với tính cách của anh ấy mà nói, nếu có thể khiêu chiến với Thượng Quan Hắc Bạch, hẳn có có thể nắm chắc hơn 50%.” ThíchY Vân nói.

 

Vương Mậu nghe thế, ý cười trên mặt càng thêm đậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK