Chương 422:
Thiên Xương Thịnh vuốt râu nói: “Người phụ nữ này, thích sư phụ của ông.”
“Hàn Tam Thiên!” Thiên Linh Nhi kinh ngạc nhìn Thích Y Vân nói: “Cô ta thích Hàn Tam Thiên, ông nội, ông không nhìn sai chứ.”
“Ông nội sống mấy chục năm rồi, tuyệt đối sẽ không nhìn sai, loại ánh mắt này không phải là thích thì còn có thể là cái gì đây?”
Thiên Xương Thịnh nói chắc nịch.
Thiên Linh Nhi không kìm được thốt ra những lời hoa mỹ, lại là một người phụ nữ bị Hàn Tam Thiên chỉnh phục, mặc dù trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi Hàn Tam Thiên nhưng giờ cô đã thử coi mình là em gái anh rồi.
Đối với Thiên Linh Nhi mà nói, phần tình cảm không đạt được này đã kết thúc như thế, là một kết cục không tồi, bởi vì cô ta có thể cảm nhận được tình yêu đến chết không rời của Hàn Tam Thiên dành cho Tô Nghênh Hạ.
“Xem ra lại có một người phụ nữ nữa bị Hàn Tam Thiên tổn thương rồi.” Thiên Linh Nhi cảm thán nói.
“Không nhất định như vậy, người phụ nữ này quá đẹp, nói không chừng Hàn Tam Thiên sẽ động lòng.” Thiên Xương Thịnh nói, đàn ông đều là động vật dùng thị giác, bị thần phục trước sắc đẹp cũng không phải là việc không thẻ, trong lịch sử danh sách những người hủy đi cơ nghiệp cả đời vì kẻ má hồng nhiều không đếm xuẻ.
Hàn Tam Thiên là một người đàn ông bình thường, Thiên Xương Thịnh không tin anh thật sự có thể không bị rung động.
“Ông nội, ông có ý gì?” Biểu cảm của Thiên Linh Nhi đột nhiên u ám, lời nói cũng lạnh lẽo.
Thiên Xương Thịnh cảm thấy xung quanh bao phủ một lớp khí lạnh vô hình, khiến cho ông ta không kìm được nói năng lung tung, bây giờ mới cảm thấy bản thân nói Sai rồi.
Thiên Linh Nhi thất bại khi theo đuổi Hàn Tam Thiên, bây giờ ông lại cho rằng Hàn Tam Thiên sẽ gục trước gấu váy lựu đào của Thích Y Vân, không phải là nói Thiên Linh Nhi không bằng Thích Y Vân sao?
“Cháu gái ngoan, ông nội thật sự không có ý đó, cháu đừng hiểu lầm.” Thiên Xướng Thịnh bảo vệ bộ râu mình rồi nói, chỉ sợ Thiên Linh Nhi nắm bộ râu trừng phạt ông.
Thiên Linh Nhi cắn chặt hàm nói: “Ông không có ý đó, nhưng trong lòng nghĩ như vậy nhỉ.”
Thiên Xương Thịnh khóc cười không nổi, nhất thời mồm miệng nhanh nhạy, không ngờ rằng tự nhiên lại có hậu quả như vậy.
Nhấc bàn tay che bộ râu ra rồi nhận sai, nói: “Cháu là muốn dứt râu ông thì dút đỉ, ông nội nói sai rồi, đáng phạt.”
Thiên Linh Nhi liếc con mắt sắc lẹm như dao rọc nói: “Dứt râu ông làm gì, lời ông nói đều là sự thật, cháu quả thực không bằng cô ta.”
Nhìn thấy Thiên Linh Nhi mặt mày ủ dột, hai vai hạ xuống, Thiên Xương Thịnh biết đây là biểu hiện trong lòng cô đã bị đả kích vô cùng lớn thì thấy tự trách bản thân mình.
“Cháu gái ngoan, ưu điểm của mỗi người không giống nhau, trong lòng ông cháu là tốt nhất.” Thiên Xương Thịnh vội vàng an ủi cháu gái.
“Ông nội, anh ấy thật sự sẽ thay lòng đổi dạ sao?” Thiên Linh Nhi lo lắng nói, mặc dù Hàn Tam Thiên không thích cô, nhưng trong lòng Thiên Linh Nhi, cô vẫn cảm thấy tình yêu giữa Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đáng để khao khát, chỉ có hai người họ Thiên Linh Nhi mới cảm thấy đó là tình yêu thực sự.
“Điều này ông cũng không rõ lắm.” Thiên Xương Thịnh nói.
“Nếu đến anh ấy mà cũng thay lòng đổi dạ thì cháu sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa.” Thiên Linh Nhi thở dài, bắt lực nói.
Vào lúc này Thích Y Vân đi từ trên đài phát biểu về bên cạnh Tô Nghênh Hạ.
những người đó lúc này mới phát hiện hóa ra cô ta lại có quan hệ tốt với Tô Nghênh Hạ đến thế, mà công ty của mây người Giang Phú lại bị chính nhà họ Tô làm cho phá sản, chỉ dựa vào điểm này thôi, bọn họ cũng không dám gây phiền phức cho Thích Y Vân.
Hàn Tam Thiên nồi da gà khắp cả người, bối cảnh gia tộc của Thích Y Vân thực sự không phải ở Vân Thành, đây là kết quả anh ta điều tra được, hơn nữa điểm này rất đáng tin, bởi vì thế cục của Vân Thành rất rõ ràng, Thích Y Vân không thể nào ân nấp kín như vậy.
Cũng có nghĩa là, cô ta dám khiến quần chúng tức giận vì sớm đã nghĩ sẽ lợi dụng Tô Nghênh Hạ để những người kia biết khó mà lui, khiến họ không dám báo thù.
Việc này nhìn thì rất đơn giản nhưng thực tế vẫn là kế hoạch từng bước gây kinh ngạc, nước chảy qua không để lại dấu vết, không để Tô Nghênh Hạ phát hiện thấy bản thân đang bị lợi dụng.
Càng như thế Hàn Tam Thiên càng cảm thấy cô ta đáng sợ.
Trước đây anh ta không dự định nhúng tay vào tình bạn thân thiết của họ, nhưng bây giờ Hàn Tam Thiên cảm thấy bản thân cần thiết phải nhắc nhỏ Tô Nghênh Hạ.
*Ý Vân, cậu xuất sắc quá, lại có thể khiến đám người kia không dám nói một câu.”
Tô Nghênh Hạ nhìn Thích Y Vân với vẻ tràn đầy ngưỡng mộ, giống như một em gái thần tượng.
Thích Y Vân cười nhạt nói: “Tớ sợ bọn họ sẽ tới làm phiền tớ, tớ sẽ không chọn những người này làm bạn trai, bọn họ đều là lũ háo sắc, đứng núi này trông núi nọ chính là vở kịch hay mà bọn họ diễn giỏi.”
Tô Nghênh Hạ tháy rất có lý, không ngừng gật đầu.