Chương 303:
Đồ đệ, hay chỉ là một công cụ?”
“Không liên quan tới ông.” Thân Ông nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Học trò của tôi bị đánh, tôi là sư” phụ, đương nhiên phải thay nó báo thù chứ?”
Viêm Quân nói.
Thân Ông siết chặt tay, Viêm Quân đang cố tình khiêu khích ông ta. Nhưng ông ta không thể ra tay với Viêm Quân, cũng không có tư cách đó. Vì ông ta hoàn toàn không có khả năng thắng.
“Ông là trưởng bồi, ông ra tay với vãn bối có vẻ không phù hợp lắm nhỉ.” Thân Ông nói.
Viêm Quân nhướng mày, gật đầu, nói: “Không sai, Tam Thiên, nêu ông không thể giúp con báo thù, vậy chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của con thôi. Con yên tâm, ai dám nhúng tay vào, ông sẽ giúp con.”
“Cảm ơn ông.” Hàn Tam Thiên nhìn về phía Tô Hải Siêu, cười lạnh lùng.
Tô Hải Siêu run rẫy trong vô thức, anh ta sao có thể là đối thủ của Hàn Tam Thiên được?
Nếu không có Thân Ông làm chỗ dựa, ngay cả lá gan ra tay với Hàn Tam Thiên anh ta cũng không có. Nếu thực sự phải đánh tay đôi với Hàn Tam Thiên, anh ta chỉ có nước bị đánh thôi.
Tô Hải Siêu trốn ra đằng sau lưng Thân —.
Ông, nói: “Ông phải giúp tôi, tôi không đánh lại cậu ta.”
Những lời này khiến cho Thân Ông mất hết mặt mũi. Tuy rằng Tô Hải Siêu không phải học trò của ông ta, nhưng chuyện này là do ông ta gây ra. Là ông ta cho Tô Hiểu Siêu một chỗ dựa, bây giò Viêm Quân muốn: hai người bọn họ phải tự phân thắng bại, đây là trận chiến liên quan đến thể diện, vậy mà Tô Hải Siêu ngay cả đánh cũng không dám đánh!
“Thân Ông, không ngờ thân thủ ông không tốt mà ngay cả ánh mắt cũng không tinh, thứ bỏ đi này thì có gì để lợi dụng chứ.” Viêm Quân cười nói.
Thân Ông cắn răng, nói với Tô Hải Siêu một cách lạnh lùng: “Nếu cậu không muốn chết thì đánh ngay cho tôi.”
Vẻ mặt Tô Hải Siêu chứa đầy sự tuyệt vọng, rõ ràng Thân Ông sẽ không giúp anh ta chuyện này. Anh ta sao có thể đánh thắng Hàn Tam Thiên chứ?
Sớm biết vậy, lúc nãy đã không diễu võ dương oai trước mặt Hàn Tam Thiên rồi.
Hồi nãy vừa mới đánh cậu ta, bây giờ lửa giận của cậu ta còn chưa nguôi, làm gì có chuyện sẽ buông tha cho mình chứ?
Thân Ông bước sang ngang, tránh qua một bên. Lúc Tô Hải Siêu nhìn thầy Hàn Tam Thiên đi tới chỗ mình, hai chân lập tức trở nên mềm nhũn.
Anh ta đã bị Hàn Tam Thiên đánh rất nhiều lần, cho nên anh ta vô cùng rõ ràng bản thân và Hàn Tam chênh lệch đến mức nào.
Cho dù hình tượng của Hàn Tam Thiên vẫn luôn là một kẻ vô dụng ở trong lòng Tô Hải Siêu, với lại chính anh ta cũng không muốn thừa nhận Hàn Tam Thiên rất lợi hại, nhưng khi nhìn thấy nắm tay của Hàn Tam Thiên, anh ta lại không thể không sợ!
“Hàn Tam Thiên, vừa rồi là tôi sai, rất xin lỗi. Là do tôi nhát thời hồ đồ nên mới đánh cậu.” Tô Hải Siêu dùng giọng điệu cầu xin tha thứ nói với Hàn Tam Thiên.
Trên mặt Hàn Tam Thiên có vết máu, khiến nét mặt của anh càng thêm dữ tọn, bộ dạng của anh như vậy gần như đã dọa Tô Hải Siêu sợ vỡ mật.
“Đừng sợ, tôi chỉ là một kẻ vô dụng thôi mà, có gì mà phải sợ chứ.” Hàn Tam Thiên cười lạnh.
Bịchl Tô Hải Siêu quỳ trên mặt đất, khóc rồng: “Cầu xin cậu, đừng đánh tôi, tôi là một thứ rác rưởi, tôi chỉ là một con rệp. Bây giờ cậu là chồng của chủ tịch rồi, cần gì phải so đo với một kẻ nhỏ bé như tôi chứ.”
Thân Ông nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt của ông ta trở nên cực kỳ khó coi. Sao ông ta có thể để một kẻ bát lực như Tô Hải Siêu làm quân cò của Hàn Quân được chứ?
“Thân Ông, ông biết cậu ta giống ai không?” Viêm Quân nhìn Thân Ông nói.
Thân Ông lặng im không nói, mặt già của ông ta đã bị Tô Hải Siêu làm cho mắt hết rồi.
“Giống Hàn Quân, tất cả mọi người đều cho rằng tương lai nhà họ Hàn đều đặt lên người Hàn Quân, nhưng rõ ràng cậu ta chỉ là một tên vô dụng từ đầu tới chân.
Năm đó Nam Cung Thiên Thu chẳng qua là tin vào lời nói của tiểu nhân mà thôi.”
Viêm Quân tiếp tục nói.
“Ai là kẻ vô dụng thì liên quan gì đến tôi chứ, ông hẳn phải biết mục đích của tôi.”
Thân Ông nói.
“Đã đến tuổi này rồi, cần gì phải gây náo loạn khiến bản thân không thể an hưởng tuổi già chứ?” Viêm Quân bát đắc dĩ lắc đầu.
“Ông thật sự cho rằng tôi sẽ thua sao?”