Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 499:

 

Một nữ sinh hỏi anh, cô đối xử với mọi người rõ ràng nhiệt tình hơn, hình thành hai thái cực hoàn toàn khác với nữ sinh còn lại.

 

“Đúng vậy.” Hàn Tam Thiên cười, phòng này cũng không phải thuê mà là mua lại, có điều đối phương đã nói như vậy, anh cũng lười giải thích.

 

“Tôi cũng ở tầng mười sáu, sau này chúng ta là hàng xóm đấy, tôi tên Dương Manh, cô ấy tên Mễ Phi Nhi, rất vui được quen biết anh.” Dương Manh nhiệt tình giống như đã quen thuộc, chia tay ra với Hàn Tam Thiên.

 

Hàn Tam Thiên lễ phép đáp lại, năm lây tay Dương Manh một chút: “Tôi họ Hàn, các cô gọi tôi là lão Hàn được rồi.”

 

Dương Manh rất nhiệt tình, nhưng Mễ Phi Nhi đối xử với Hàn Tam Thiên cực kỳ lãnh đạm, thậm chí ngay cả mắt cũng không nhìn anh đừng nói gì là chào hỏi.

 

Hàn Tam Thiên cũng không nhiệt tình với người hờ hững, loại người ra vẻ cao ngạo này, không cần để ý đến, hơn nữa anh cũng không đề ý đến sắc đẹp của bọn họ.

 

Không chỉ ở cùng tầng mười sau, hơn nữa còn là ở phòng đối diện nhau, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đây là duyên phận trong truyền thuyết, hay là nói tên Lâm Dũng kia cố ý an bài như vậy.

 

Sau khi về đến nhà, Mễ Phi Nhi tháo giày cao gót nói với Dương Manh: “Chị không phải đã nói với em rồi hay sao, đừng có ai cũng đều nhiệt tình như vậy, phải biết cảnh giác, em biết anh ta là loại người gì hay sao? Lỡ may là kẻ xấu thì làm sao bây giờ.”

 

“Chị Phi nhi, em thấy anh ta không giống như là người xấu đâu, từ đầu đến cuối mắt anh ấy không hề nhìn loạn, không „ giống mấy tên con trai khác.” Dương Manh đáp lại.

 

Mễ Phi Nhi cười nhạt: “Có loại người chính là cô ý giả bộ bên ngoài đứng đắn, dục cầm có túng, chẳng lẽ em biết được sao? Chị thấy anh ta cũng phải loại tốt gì.”

 

Vẻ mặt Dương Manh bất đắc dĩ, Mễ Phi Nhi cực kỳ cảnh giác với đàn ông, nhìn ai cũng thấy giống loại sắc lang bại hoại.

 

Mặc dù loại tình huống này hoàn toàn chính xác tồn tại trên một số tên đàn ông, nhưng trong đó cũng không có thiệu một vài người người chính trực.

 

Theo Dương Manh thấy, lão Hàn này chính là một người chính trực, từ khi các cô đi vào thang máy, ánh mắt Hàn Tam Thiên không có nhìn lung tung, đây chính là chuyện cực kỳ khó có được.

 

“Chị Phi Nhi, chị nhất định phải cho rằng mỗi tên đàn ông đều là loại hư hỏng hay sao.” Dương Manh nói tiếp.

 

“Không phải là chị nghĩ, mà là bọn họ vốn dĩ đều xấu, đừng thảo luận vấn đề này nữa, sơ yếu lý lịch của em viết xong chưa? Nếu không sợ sốt ruột, chị cũng không thèm đợi em.” Mễ Phi Nhi trả lời.

 

Nói đến chuyện sơ yếu lý lịch, biểu tình trên Dương Manh lộ ra vẻ nghỉ hoặc: “Chị Phi Nhi, tại sao chúng ta lại đi gia nhập vào bất động sản Nhược Thủy, bây giờ tình cảnh của bất động sản Nhược Thủy không quá lạc quan, tập đoàn họ Hàn lại đang mạnh mẽ, bất kỳ lúc nào bất động sản Nhược Thủy cũng có thể phá sản.”

 

“Gia nhập công ty vào lúc này, mới có thể phát triển tốt hơn, cùng công ty đối phó với khó khăn, sau này cơ hội thăng tiền càng lớn, chẳng lẽ em muốn cả đời ngồi ở vị trí không có tiền đồ gì hay sao chứ?”

 

Mễ Phi Nhi giải thích.

 

“Cho dù là đạo lý này đi nữa, nhưng lỡ bất động sản Nhược Thủy phá sản thì làm sao bây giờ?” Dương Manh lo lắng, cô không so sánh giống như Phi Nhi, càng thêm chỉ muốn được an ồn, có công việc có thu nhập ổn định như vậy là đủ.

 

“Chúng ta vẫn có thể đổi công ty mà, cũng không bị tổn thất gì.” Mễ Phi Nhi vô cùng thẳng thừng, đối với người phụ nữ có lòng ham muốn công danh lợi lộc lớn mà nói, cuộc đời chính là phải đánh bạc, chỉ cần có thể cược thắng một lần, như vậy quỹ đạo nhân sinh có thể trở nên khác hẳn.

 

Bây giờ hình thức bất động sản Nhược Thủy đúng là không được tốt, thê nhưng theo Mễ Phi Nhi, đây chính là một cơ hội, công ty phát triển tốt đẹp, muốn làm ra thành tích sáng chói sẽ khó, dù có làm ra được thành tích, cũng sẽ bị cấp trên cướp mắt, nhưng mà bắt động sản Nhược Thủy lại khác, đang bị hãm trong hoàn cảnh khó khăn, lúc này càng có nhiều cơ hội thể hiện, hơn nữa bắt động sản Nhược Thủy cũng có hậu thuẫn, cho nên Mễ Phi Nhì muốn liều thử một phen.

 

“Vậy cũng đúng.” Dương Manh gật đầu, đối với loại RE viên phổ tiữHB như cô, đổi công ty cũng không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa cô đã quen nghe theo ắp xếp của Mễ Phi Nhi, nếu Mễ Phi Nhi muốn đến bất động sản Nhược Thủy, khẳng định cô phải theo cùng.

 

“Đợi lát nữa em sẽ viết sơ yếu lý lịch, sau đó nộp vào bát động sản Nhược Thủy.”

 

Dương Manh nói.

 

Ở chỗ phòng khách, Hàn Tam Thiên sau khi cất kỹ hành lý, thì nằm lên ghê số pha đang trống không, lúc này Tô Nghênh Hạ cũng đã về đến nhà, không biết được hiện tại tâm tình của cô là gì.

 

Màn đêm chóng buông xuống, Hàn Tam Thiên ở trên sô pha trong phòng khách của chung cư, và Tô Nghênh Hạ đang ở trong phòng ở biệt thự sườn núi, đêm nay đã định sẵn là không cách nào chìm vào giấc ngủ bình yên.

 

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tam Thiên mở: mắt, theo thói quen nhìn qua phía bên trái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK