Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 192

Nhìn thấy nhân viên bán hàng đang bận rộn đóng gói đồ đạc, bây giờ hy vọng duy nhất của Tưởng Uyễển là Hàn Tam Thiên không có đủ tiền, cho nên trong lòng cô ta vẫn luôn luôn nguyền rủa chuyện này, nhưng mà Hàn Tam Thiên đã đưa thẻ ra, hơn nữa sau đó còn quẹt thẻ thành công, hi vọng của Tưởng Uyễn hoàn toàn bị dập tắt.

Sắc mặt cô ta trắng bệch ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, hôm nay cô ta muốn tìm cho mình chút mặt mũi, nhưng bây giờ, cô ta hoàn toàn vứt hết mặt mũi của mình đi rồi.

Liễu Trí Kiệt chỉ là tặng cô ta một cái túi ba mươi nghìn tệ mà thôi, nhưng Hàn Tam Thiên lại mua cả cửa hàng tặng cho Tô Nghênh Hạ, sự chênh lệch này lớn đến như thế nào, trong lòng Tưởng Uyễn cũng rất rõ ràng.

Cô ta cũng hi vọng Liễu Trí Kiệt vì cô ta mà tiêu tiền như nước, nhưng mà cô ta biết, căn bản Liễu Trí Kiệt cũng không có cái bản lĩnh ấy.

“Tô Nghênh Hạ, cháu bây giờ đường đường là một người phụ trách, mà cháu cứ bắt nạt chị họ của mình như thế mà được sao?”

Từ Phương nghiền răng nghiền lợi, vẻ mặt như ghét tiền bạc nói với Tô Nghênh Hạ.

“Có tiền thì giỏi lắm sao? Sao cháu không mua cả cái trung tâm thương mại này luôn đi, chị họ của cháu cũng .

chỉ đùa một chút mà thôi, sao cháu lại có thể hành động .

quá đáng như thế.”

Tưởng Bác cũng tức giận nói.

Cặp vợ chồng này dường như cũng không nhớ ngày hôm nay Tưởng Uyên là tự cầm đá mà đập vào chân mình, bọn họ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ cũng không muốn gây khó dễ cho Tưởng Uyễn, tất cả đều là do chị ta tự gieo gió gặt bão mà thôi, Hàn Tam Thiên làm như vậy tuy là hơi lãng phí, nhưng giúp cô trút giận, cô chắc chắn sẽ không trách móc gì Hàn Tam Thiên.

“Cậu mợ, nếu hôm nay người bị mắt mặt là cháu, hai người sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên có phải không?”

Tô Nghênh Hạ cũng không sợ tranh luận với hai người lớn tuổi hơn, hợp tình hợp lý nói.

Hai người Từ Phương và Tưởng Bác trợn mắt nhìn nhau, trong lòng coi Tưởng Uyễn là người bị bắt nạt mà bênh vực.

“Cháu đã gả cho một kẻ vô dụng, còn sợ mắt mặt gì nữa chứ.”

Từ Phương nói.

Tô Nghênh Hạ bị những lời này chọc tức đến bật cười, đã từng bị mất mặt rồi, chẳng lẽ phải bị mắt mặt mãi mãi sao?

“Ở trong mắt hai người, cháu nên bị Tưởng Uyễn bắt nạt mới đúng sao? Chị ta không thể chịu một chút oan ức nào đúng không? Chuyện ngày hôm nay, nếu không phải do chị ta nói linh tinh thì sao có thể lớn chuyện đến mức đó chứ, tự mình tìm đường chết, không sống được.”

Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.

Từ Phương chỉ vào Tô Nghênh Hạ, tức giận đến mức cánh tay run lên.

“Hừ”

Tưởng Bác hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người đã lợi hại như vậy rồi, cũng đừng ở lại nhà của chúng ta nữa, có bản lĩnh thì tự mua nhà cho mình đi.”

Nói xong, hai người Tưởng Bác và Từ Phương mang theo Tưởng Uyễn rời đi.

Trong lòng Liễu Trí Kiệt có một loại dự cảm không rõ ràng lắm, cứ cảm thấy Hàn Tam Thiên không đơn giản giống như vẻ bề ngoài, xúc phạm cậu ta chỉ sợ không có kết quả tốt.

Sau khi lén nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, Liễu Trí Kiệt cũng theo bước rời đi.

Đợi cho bọn họ đi rồi, Tô Nghênh Hạ mới bất đắc dĩ nói với Hàn Tam Thiên: “Nhiều đồ như thế này, chúng ta phải để ở chỗ nào bây giờ?”

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên thản nhiên như không có việc gì, cũng chỉ là chút tiền lẻ mà thôi, có hay không cũng không quan trọng.

“Dù sao cũng không ở nhà cậu được nữa, hay là đi mua căn nhà đi?”

Hàn Tam Thiên nói.

Hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu nghe thấy thế cũng không dám đáp lời, nhưng mí mắt lại đang nháy liên tục.

Trong lòng bọn họ đều có một câu hỏi. Rốt cuộc là Hàn Tam Thiên có bao nhiêu tiền vậy, mua biệt thự Sơn Yêu không phải đã đào hét sạch tiền của cậu ta rồi sao?

Tô Nghênh Hạ trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên một cái, nói: “Huyện Bân cũng không ở thường xuyên, mua nhà làm cái gì.”

“Cũng đúng, anh có một người bạn, để anh hỏi cậu ta xem có chỗ nào cho chúng ta ở tạm một thời gian không.”

Vài ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ rồi, chắc chắn sẽ ở lại huyện Bân một thời gian nữa, nếu không ở nhà Tưởng Uyễn được, vậy phải tìm một chỗ ở mới được.

Sau khi gọi điện thoại cho Đường Tông, Đường Tông liền gọi mấy cái xe chờ ở trước cửa trung tâm thương mại, mang mắy thứ họ đã mua về trước.

Còn đám người Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên còn phải đi một chuyến quay trở về nhà Tưởng Uyễn để lấy hành lý.

Nhưng điều khiến cho bọn họ không ngờ tới chính là, một nhà Tưởng Uyễn tuyệt tình đến mức mang tất cả hành lý của bọn họ vứt ra ngoài cửa, cũng không sợ bị người khác lấy mắt.

Lúc cả nhà đang thu dọn lại hành lý, cửa nhà mở ra, vẻ mặt Từ Phương cười lạnh nói: “Từ hôm nay trở đi, mấy người đừng bao giờ đến nhà của tôi nữa, nơi này không chào đón mấy người, về chuyện mắấy người ở cầu vượt, hay là ăn ngủ ở đầu đường xó chợ nào, không liên quan gì đến tôi hét.”

“Chị Phương, dù thế nào chúng ta cũng là họ hàng thân thích, không cần quá đáng như thế chứ?”

Tưởng Lam không vừa lòng nói.

“Quá đáng, có thể quá đáng bằng mấy người không? Là do mấy người không quan tâm đến tình cảm anh em, không trách tôi được.”

Từ Phương nói.

Lúc này Tưởng Lam cũng phải đứng ra bênh vực Tô Nghênh Hạ, bởi vì vấn đề căn bản của chuyện này đều là do Tưởng Uyễn, nếu không phải cô ta muốn khoe khoang, KV Ến vn ễ : : ¬ Á nêu không phải cô ta muôn truy tìm mọi chuyện cho đên cùng, thì sao có thể để lớn chuyện đến như thế này chứ?

“Chị vẫn nên quản con gái của mình cho thật tốt đi, tính cách của nó sớm muộn gì cũng sẽ gây nên chuyện lớn, chuyện ngày hôm nay chính là vì Tưởng Uyễn sai.”

Tưởng Lam nói.

Từ Phương nghe nói thế, không vui chửi Ầm lên: “Cút nhanh đi, đừng để cho tôi lại phải nhìn thấy cô, hy vọng lúc Tết Đoan Ngọ cô cũng đừng xuất hiện, tránh làm bản ánh mắt của tôi.”

Cửa đóng lại rằm một tiếng. Còn có thể nghe thấy tiếng chửi của Từ Phương từ trong nhà vọng ra.

Hàn Tam Thiên bắt đắc dĩ cười một tiếng, dòng máu người nhà họ Tưởng quả nhiên không bình thường. Có loại người như Tưởng Lam, phần lớn họ hàng thân thích bên nhà mẹ đẻ của bà cũng giống như vậy. Quả đúng là không phải người một nhà, không vào được cửa nhà.

Sau khi thu dọn lại hành lý, không lâu sau khi đám người Hàn Tam Thiên đi xuống dưới nhà, cửa phòng lại mở ra, Tưởng Uyển mang ánh mắt ngoan đọc đứng ở cửa, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Mẹ, con không muốn Tết Đoan Ngọ này phải nhìn thấy Tô Nghênh Hạ.”

Vào trong nhà, Tưởng Uyễn nói với Từ Phương.

Những gì mà Từ Phương vừa mới nói, chỉ là do quá giận dữ mà thôi, dù sao cũng là người một nhà, bà ta làm gì có .

tư cách không cho Tưởng Lam xuất hiện được chứ, hơn nữa, nhà họ Tưởng có nhiều người như vậy bà cũng không quyết định được gì.

“Con gái, chuyện này không dễ làm đâu. Ông nội, bà nội của con không có khả năng không cho bọn họ đến.”

Từ Phương nói.

“Để con gọi điện thoại cho Tưởng Thăng, con nghe anh ta nói anh ta cũng không ưa Tô Nghênh Hạ, nếu có thể bắt tay với những người khác để giấu chuyện này đi, không để cho ông nội và bà nội biết bọn họ đã quay trở về huyện Bân thì có phải là tốt rồi không?”

Tưởng Uyễn nói.

“Đó là một ý kiến hay, vừa lúc ông nội và bà nội của con còn đi Miếu Sơn Thần chưa về, chắc là còn chưa biết chuyện Tưởng Lam đã đến huyện Bân.”

Từ Phương nhìn Liễu Trí Kiệt, năm nay vì có Liễu Trí Kiệt ở đây, cho nên Tết Đoan Ngọ cũng không ăn cơm ở nhà.

Mà là ăn ở khách sạn mà Liễu Trí Kiệt đã đặt trước, cho dù Tưởng Lam có tìm đến cửa, cũng không biết bọn họ đã đi đâu, chỉ cần lừa gạt cha mẹ đến chỗ ấy là được.

Nói xong là làm ngay, ngay lập tức Tưởng Uyễn gọi điện thoại cho Tưởng Thăng.

Một nhà ba người Tưởng Thăng đều đang ở nhà, đang lo chuyện Tết Đoan Ngọ, dù sao bọn họ mượn từ trong tay Tưởng Lam ra hai trăm ngàn tệ, tuy rằng đã định trước là mặt dày không trả, nhưng nếu như trong Tết Đoan Ngọ Tưởng Lam lại nhắc đến chuyện này thì bọn họ cũng sẽ rất mất mặt.

Người đã nghèo lại còn thích phô trương, đã vậy còn thích .

sĩ diện, một nhà ba người Tưởng Thăng đều đang dự định không đi Tết Đoan Ngọ, nhưng mà khi nghĩ đến năm nay Liễu Trí Kiệt mời khách ăn cơm ở khách sạn, bọn họ lại không muốn, dù sao đây cũng là một bữa tiệc lớn, hơn nữa còn có thể gói đồ mang về nhà, chắc là sẽ ăn trong vài ngày, có thẻ tiết kiệm được số tiền không nhỏ.

“Mẹ, hay là để con đi tìm Tô Nghênh Hạ, để cho cô ta không nhắc lại chuyện này, bảo sang năm rồi trả tiền có được không?”

Tưởng Thăng nói với Lưu Hoa.

“Chỉ sợ Tưởng Lam cố ý nhắc đến chuyện này.”

Lưu Hoa lo lắng nói, loại lý do như sang năm rồi trả tiền đối với bà ta cũng không quan trọng lắm, dù sao đã lừa rồi, lừa thêm chút nữa cũng chả sao hết. Hai trăm ngàn tệ cũng đã không còn nữa, chứ đừng nói đến chuyện trả nợ.

“Ài, lần này đi chính là khách sạn Tôn Hoàng đấy, nghe nói chỗ ấy rất đất, sao có thể không đi được chứ, cho dù mất mặt thì cũng phải đi.”

Tưởng Phong Quang cũng không muốn mát đi cơ hội ăn uống đồ ngon, không phải chỉ là mặt mũi hay sao, mặt mũi có thể quan trọng hơn chuyện đói bụng được chắc?

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tưởng Thăng vang lên.

Lưu Hoa tưởng lầm rằng là do Tô Nghênh Hạ gọi đến, khẩn trương hỏi: “Là Tô Nghênh Hạ gọi đến sao? Nếu là nó thì đừng có .

nghe điện thoại.”

“Là Tưởng Uyễn.”

Nghe điện thoại, Tưởng Thăng chợt nghe Tưởng Uyễển nói: “Tết Đoan Ngọ năm nay, em không muốn người một nhà Tô Nghênh Hạ tham gia, chúng ta giấu chuyện bọn họ đến huyện Bân đi, không cho ông nội và bà nội biết. Chỉ cần anh giúp em, em sẽ bảo Liễu Trí Kiệt giới thiệu cho anh một công việc mới.”

Vẻ mặt Tưởng Thăng kinh ngạc, không cho Tô Nghênh Hạ tham gia, đây không phải là điều mà gã mong muốn sao?

Nhưng mà có công việc mới, đây chính là chuyện tót.

Nhưng mà gã cảm thấy rát kỳ lạ, vì sao Tưởng Uyễn lại phải làm như thế, chẳng lẽ đã xảy ra mâu thuẫn gì với Tô Nghênh Hạ hay sao?

“Anh đừng có hỏi cái gì hết, chỉ cần làm theo những gì em nói là được.”

Tưởng Uyển cảm thấy Tưởng Thăng sẽ đặt câu hỏi, cho nên trực tiếp chặt đứt suy nghĩ trong đầu gã.

“Được.”

Tưởng Thăng đáp một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK