Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66

Trong lúc người phụ nữ giàu có đang nói, bà ta vẫn không ngừng dùng túi xách đánh thật mạnh vào đầu người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên đối mặt với sự chỉ trò của người bên ngoài, bà không ngừng kêu lên liên tục: “Tôi không làm, tôi thật sự không làm, là bà ta vu oan cho tôi.

“Tôi vu oan cho bà? Tôi làm sao lại có thể vu oan cho loại người đê tiện như bà chứ? Chẳng lẽ tôi còn vì chút tiền đó mà vu oan cho bà sao?” Người phụ nữ giàu có vả vào mặt người phụ nữ trung niên một cái, nhưng chưa hả giận, bàn chân đang mang giày cao gót còn đạp thêm hai cái.

“Mọi người tới đây mà xem, nhìn tôi giống người thiếu mấy chục triệu vậy sao? Tôi chỉ không muốn loại người xấu xa như vậy tiếp tục đi hại những người khác thôi.”

Người phụ nữ giàu có nói.

Dựa theo cách ăn mặc của bà ta thì đúng thật là không phải loại người thiếu tiền, thế nên quần chúng vây xem không hề nghỉ ngờ một chút nào. Chẳng qua sự chỉ trích đối với người phụ nữ trung niên lại càng ngày càng nặng nề hơn.

Thấy mọi người đều đang nói giúp mình, gương mặt người phụ nữ giàu có càng thêm đắc ý. Bà ta khinh miệt liếc nhìn người phụ nữ trung niên, tiếp tục nói: “Bà ta là một tên trộm, hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt thật của bà ta. Về sau bà đừng nghĩ đến chuyện làm việc ở thành phố Vân này nữa.”

Biết người biết mặt khó biết lòng, câu ngạn ngữ này đã được lưu truyền từ lâu.

Chỉ nhìn bề ngoài thì không thể nhìn thấu bản chất của một người được.

Nhưng cũng có một câu giống như vậy: Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Dù Hàn Tam Thiên không biết đầu đuôi câu chuyện nhưng từ trong mắt của người phụ nữ trung niên kia có thể nhìn ra được chuyện này đúng là không liên quan đến bà.

Nhưng không biết vì chuyện gì mà người phụ nữ giàu có lại muốn hãm hại bà.

Anh ra khỏi đám đông và đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ giàu có còn tưởng rằng Hàn Tam Thiên không nhìn được, bèn nói: “Loại trộm cắp này giống như là chuột chạy qua đường, ai cũng nên đánh. Nếu cậu muốn thay mọi người ra tay, tôi cho cậu cơ hội để cậu đánh bà ta.”

Người phụ nữ trung niên không khỏi run rẩy cả người, nhìn là biết bà đang sợ hãi.

Hàn Tam Thiên ngồi xổm xuống, nhìn người phụ nữ trung niên nói: “Nếu bác thật sự bị oan thì hãy nói cho tôi, tôi có thể giúp bác.”

Nghe những lời này, người phụ nữ giàu có cảm thấy mát hứng, nói: “Tên khốn này.

từ đâu chui ra vậy, không biết có phải là đồng bọn của bà ta không nữa?”

Hàn Tam Thiên ngắng đầu, lạnh nhạt nói: “Bà còn dám nói bậy nói bạ, có tin tôi xé nát miệng của bà ra không.”

“Hừ.” Người phụ nữ giàu có khinh thường liếc nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Xé miệng của tôi? Cũng không hỏi thử xem tôi là ai2 Địa vị của bà đây ở thành phố Vân không phải loại người hạ đẳng như cậu có thể biết được đâu.”

Người phụ nữ trung niên nhìn Hàn Tam Thiên lắc đầu, giống như không muốn liên lụy đến Hàn Tam Thiên.

“Đừng sợ, có gì thì cứ nói thẳng ra, hãy tin tôi.” Hàn Tam Thất nói với người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ giàu có thấy Hàn Tam Thiên không thèm quan tâm mình, bèn đạp Hàn Tam Thiên một cước.

Người phụ nữ ngang ngược như: vậy, chắc chắn là người có địa vị, nếu không cũng không dám gây ra động tĩnh lớn như thề.

Chẳng qua vận may của bà ta cũng không tốt lắm, gặp phải Hàn Tam Thiên.

Ánh mắt của Hàn Tam Thiên ngưng lại, nhìn chiếc chân đang đá tới bèn đánh một quyền thật mạnh vào cái chân nhỏ của bà ta.

Người phụ nữ giàu có bị đau gào khóc thật to, đặt mông ngồi xuống dưới đất.

“Cậu… cậu nên đi mau đi, tôi không muốn liên lụy cậu.” Người phụ nữ trung niên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt kinh hoảng nhìn Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thất cũng không quan tâm, nói: “Hôm nay tôi đến tìm nhân viên để làm người giúp việc cho nhà tôi. Nếu bác có thể chứng minh mình trong sạch thì tôi sẽ thuê bác.”

Ánh mắt của người phụ nữ trung niên hơi dao động. Bà đang rất cần một công việc, hơn nữa hôm nay còn bị người phụ nữ giàu có quậy phá thành ra như vậy. Chắc chắn là bà không còn làm được trong trung tâm giới thiệu việc làm nữa, không còn ai muốn thuê bà, càng không có công ty nào chịu trung gian với bà.

Quan trọng là…

Người phụ nữ trung niên thở dài lắc đầu, bà không dám nói, nếu không cuối cùng mọi thứ càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Lúc này, người phụ nữ giàu có đang ngồi dưới đất lấy điện thoại ra, hung ác nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Tên khốn, hôm nay tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống giải thích, mày chờ đó cho tao.”

Hàn Tam Thiên gật đầu.

Người xem kịch hay không chê việc lớn, họ còn ước gì chuyện có thể tạo ra động tĩnh lón hơn nữa, dù sao hôm nay cũng không tìm thấy việc làm, có vở kịch hay xem cũng không uỗng phí công sức đến đây một chuyền.

Sau khi người phụ nữ giàu có gọi điện, không đến mười phút đã có một đám hơn mười người chạy đến trung tâm giới thiệu việc làm. Bọn họ vô cùng hung dữ đáng sợ, lộ ra cánh tay xăm hình rồng phượng, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.

“Cút ra, cút ra. Đừng có cản đường ông đây.

Đám người tự động tản ra tạo thành một con đường. Một người đàn ông trung niên đầu hói vẻ mặt rất không kiên nhẫn.

Lúc người phụ nữ giàu có nhìn thấy ông ta, bèn chạy tới bên cạnh, nói: “Chồng Ơi, tên khốn này dám đánh em.”

“Thứ rơm rác, ngay cả người đàn bà của Lưu Quảng tao mà mày cũng dám đụng vào, mày không muốn sống nữa à?” Lưu Quảng với dáng vẻ dũng mãnh hống hách. Người đi theo đằng sau cũng xoa tay, bộ dáng vô cùng hung hãn.

“Lưu Quảng!.”

“Thì ra người này chính là Lưu Quảng.”

“Thì ra là ông ta, khó trách người phụ nữ này dám kiêu ngạo như vậy.”

Lưu Quảng vừa mới xưng tên, rất nhiều người ở đây đều tỏ ra khiếp sợ, bởi vì bọn họ biết người này.

Lưu Quảng buôn bán đất cát, là một nghề không quang minh chính đại, thường xuyên đền trung tâm giới thiệu việc làm để tìm máy tên cu li, có thể xem là một nhân vật nổi danh ở trung tâm giới thiệu việc làm này. Thường những người làm việc cho ông ta, tiền công sẽ ít hơn một nửa.

Hơn nữa chỉ cần ông ta nhìn trúng người nào thì người đó sẽ bị kéo đi làm cho xưởng đất cát, căn bản không một ai dám phản đối. Nếu có người không phục vì tiền công quá ít thì sẽ bị Lưu Quảng đánh gãy hai chân, sau đó cho những người ở trung tâm giới thiệu việc làm này chứng kiến. Chuyện lần đó, mọi người đều cho rằng Lưu Quảng chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Nhưng ngày hôm sau vẫn nhìn thấy ông ta vui vẻ nhảy nhót ở trung tâm giới thiệu việc làm, có thể thấy sau lưng ông ta có quan hệ. Cuối cùng từ đó về sau cũng không ai dám trêu chọc Lưu Quảng nữa.

Dưới sự bạo lực, giận mà không dám nói gì, rất nhiều người bán cu li có mặt ở đây đều không có hảo cảm với người phụ nữ giàu có này. Cá mè một lứa với Lưu Quảng, ai biết bà ta có ác ý nói oan cho người ta hay không?

Chẳng qua trông cậy vào chàng trai trẻ này đối với phó với Lưu Quảng, chuyện này cũng quá mức viễn vông. Lưu Quảng ở vùng này, có ai dám đắc tội ông ta chứ?

“Thằng khốn, mày quỳ xuống giải thích cho bà đây, liếm giày của bà đây sạch sẽ một chút, biết đâu bà đây sẽ cho mày một con đường sóng.” Người phụ nữ giàu có ngửa đầu, vẻ mặt ngạo mạn nhìn Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên nhìn Lưu Quảng, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên, nói: “Nếu bà không chịu nói ra sự: thật, cho dù tôi muốn giúp bà thì cũng không thể nào giúp được.”

“Chàng trai, cảm ơn cậu, tôi biết cậu có lòng tốt nhưng tôi không muốn làm liên lụy đến cậu. Cậu nên đi đi thì hơn.” Phụ nữ trung niên nói.

“Muốn chạy?” Lưu Quảng cười lạnh, nói: “Có hỏi qua nắm đấm của anh em tao chưa? Mẹ nó, nều cho mày đi thì mặt mũi của Lưu Quảng tao mát hết rồi, về sau còn làm ăn thế nào được nữa!”

“Chàng trai, cậu vẫn nên xin lỗi bà ấy đi, đừng tự hại mình.”

“Đúng vậy, mau giải thích đi, mau giải thích, phải biết thức thời chứ.”

“Bọn họ có đánh gãy đùi cậu thì cũng chưa xong chuyện đâu. Cậu mau cúi đầu đi, mọi người sẽ không chê cười cậu.”

Những người vây xem đều biết Hàn Tam Thiên làm vậy là có ý tốt nên đều lên tiếng khuyên bảo. Tuy rằng lúc nãy bọn họ còn ước gì có chuyện vui để xem, nhưng Lưu Quảng ra tay thật sự rất tàn nhẫn, bọn họ không muốn thấy Hàn Tam Thiên có kết cục bi thảm như vậy.

Nghe người bên ngoài khen ngợi kèm theo cả sự e ngại, Lưu Quảng cười đắc ý: “Xem ra ông đây cũng rất nỏi tiếng đó chứ. Mấy con chó như tụi mày thế nhưng cũng có mắt nhìn, biết ông đây không phải là một người dễ chọc.”

Tuy rằng bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo của Lưu Quảng khiến nhiều người bất mãn, nhưng đây là địa bàn của ông ta nên thật sự không ai dám trêu chọc. Mỗi người ai cũng đều im thin thít.

“Tên nhãi, có nghe thấy người phụ nữ của tao nói gì không? Liễm sạch giày của bà ấy rồi chui qua háng của tao thì hôm nay „ tao sẽ tha cho mày. Ha ha ha.” Lưu Quảng dang hai chân ra hiệu, sau đó tiếp tục nói: “Có thể chui qua háng của Lưu Quảng tao, nếu về sau mày nói chuyện này ra thì cũng rất có thể diện đó.”

Mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng, chuẩn bị đi tới chỗ Lưu Quảng thì bị người phụ nữ trung niên kéo tay, bà ta nhìn Lưu Quảng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu ta, đề tôi chui.”

“Con mẹ nó, cái loại già nua sắp chết như bà đừng làm bẩn đũng quần của ông đây.

Mẹ nó, ai yêu cầu bà phải chui, cút đi cho ông.” Lưu Quảng lên tiếng mắng chửi.

Hàn Tam Thiên lắc đầu với người phụ nữ trung niên, ý bảo không có việc gì. Anh đi tới chỗ Lưu Quảng.

Lưu Quảng vô cùng đắc ý nhìn Hàn Tam Thiên, nghĩ không khỏi cảm thấy tự hào vì bản thân sắp tạo ra một truyền kỳ ở trung tâm giới thiệu việc làm.

Rằm!

Hàn Tam Thiên đến gần, đá một cước vào háng đang dạng của Lưu Quảng.

Gương mặt đắc ý của Lưu LAo Ö nháy mắt đau đến mức vặn vẹo, g như một vũng bùn ngã xuống mặt đất.

Một cước này, sợ đã phế đi người anh em của ông ta rồi.

“Tránh ra tránh ra.”

“Đừng chắn đường, mau tránh ra.”

“Đi đi đi, tránh sang một bên.”

Tay sai của Lưu Quảng đang chuẩn bị bao vây đánh Hàn Tam Thiên thì từ trong đám người vây xem, có hàng chục người vọt tới, Mặc Dương từ trong đám người bước ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK