Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 431:

 

Tô Nghênh Hạ cắn môi. Cô không đồng ý một vạn lần, nhưng lại không chịu được Tưởng Lam nài nỉ hết lời.

 

“Tam Thiên, anh sẽ không trách em chứ?”

 

Tô Nghẽnh Hạ cúi HữDBEHBBD dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Tam Thiên. Bởi vì công ty là do Hàn Tam Thiên mua lại, cũng nhờ anh công ty mới phát triển đến ngày hôm nay, tuy Tô Nghênh Hạ mới là chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng địa vị công ty bây giờ lại chẳng có nửa phần liên quan đến cô.

 

Ở trong lòng những người khác, Tô Nghênh Hạ là chủ tịch công ty, đây cũng là sự thật mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy được. Nhưng trong lòng Tô Nghênh Hạ lại cho rằng Hàn Tam Thiên mới là chủ nhân công ty, bởi vì nếu không có anh, công ty đã sớm phá sản rồi.

 

“Anh EHB có thể trách em được? Có điều bọn họ sẽ không sống mãi ở đây chứ?”

 

Hàn Tam Thiên cũng không muốn ngắng đầu không thấy thì cúi đầu thấy với người nhà họ Tưởng. Hơn nữa với tính cách của Tưởng Thăng, để anh ta ở lại đây thì sớm muộn cũng sẽ gây phiền phức.

 

Đương nhiên, Hàn Tam Thiên cũng không sợ nhà họ Thiên, vả lại nhà họ Thiên cũng sẽ không gây khó dễ cho anh. Nhưng Hàn Tam Thiên sẽ không để Tưởng Thăng ngông cuồng xằng bậy.

 

“Điều này mẹ đã cam đoan với em, sẽ không đề bọn họ sống ở đây.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

“Vậy thì được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đưa em đến công ty nhé.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Tô Nghênh Hạ cố ý nhìn thoát qua ví tiền của Hàn Tam Thiên. Gần đây cô thường xuyên sẽ nhìn thấy cảnh Hàn Tam Thiên cầm ví mà ngơ ngắn, cho nên cô đoán bên trong nhất định có đồ vật vô cùng quan trọng với anh.

 

“Nếu SRl có chuyện gì không vui hoặc lo lắng thì có thể nói với em.” Tô Nghênh Hạ cũng không trực tiếp hỏi Hàn Tam Thiên thế nào, đây là điều mà cô hiểu người khác nhất. Bởi vì cô rất rõ, chỉ cần Hàn Tam Thiên bằng lòng nói với cô, dù không mở miệng hỏi cũng có thể biết. Nhưng nếu là chuyện Hàn Tam Thiên không muốn, cô tuyệt đối sẽ không ép anh làm.

 

“Không có gì, đi thôi.” Hàn Tam Thiên đứng dậy, cất ví tiền đi, nói.

 

Về chuyện của Hàn Thiên Dưỡng, Hàn Tam Thiên sẽ không nói cho cô biết, trừ phi có một ngày thật sự có thể cứu Hàn Thiên Dưỡng ra. Nếu Hàn Thiên Dưỡng đã chết, vậy thì đây xem như là bí mật Hàn Tam Thiên sẽ đem chôn giấu.

 

Khi lái xe đến công ty, võ quán của Thiên Xương Thịnh đã xảy ra một chuyện đặc thù.

 

La Bân lại dẫn theo cháu của ông ta – La Húc Nghiêu – đến đây, hơn nữa lần này người đi theo bên cạnh không phải là người lần trước, mà là một người đàn ông có vẻ âm trầm hơn, tuổi tác đại khái khoảng ba mươi.

 

Từ lần TH trận IS đó, La Bân vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, thậm chí có thể nói là ghi hận trong tim.

 

Ông ta tìm được cao thủ, cố ý đến phá quán, cũng muốn tìm cho La Húc Nghiêu một cô bạn gái ưu tú, nhưng không đoán trước được mình lại bị mất mặt. Đối với La Bân trọng sĩ diện mà nói, tất nhiên ông ta không thể nào chấp nhận kết cục như vậy. Cho nên sau khi về nhà, ông ta liền không ngừng dùng giá cao để hấp dẫn cao thủ tới, mưu tính chuyện phục thù.

 

Qua một khoảng thời gian dài, La Bân cuối cùng cũng chọn được một người làm ông ta vừa lòng, vì thế liền vội vã đi tới võ quán của Thiên Xương Thịnh.

 

Lúc đó khi Thiên Xương Thịnh nhìn thấy La Bân thì liền biết là người tới không có ý tốt rồi, hơn nữa đây cũng là chuyện ông đã sớm đoán trước được. Quen biết La Bân nhiều năm vậy rồi, ông nắm rõ tính cách của La Bân trong lòng bàn tay.

 

“La Bân, ông đến muộn hơn so với tôi nghĩ đấy.” Thiên Xương Thịnh nói.

 

“Aiz, đây không là do gần đây bận sao?

 

Vẫn luôn không có cơ hội đến ôn lại chuyện cũ. Lần này khó khăn lắm tôi mới rạnh Thùi.đượG GHIETHðI gian ‘đauUaï’B8R cảm thán nói. Thời gian của ông ta thật ra đều bỏ vào việc tìm cao thủ này rồi, không nắm chắc tuyệt đối, làm sao ông ta có thể mạo hiểm nguy cơ mắt mặt lần thứ hai mà dễ dàng đến đây cơ chứ?

 

Thiên Xương Thịnh nhìn người bên cạnh La Bân. Chỉnh thể khí chất của người này thoạt nhìn có vẻ vô cùng âm trầm, khi không nói lời nào thì giống như một hồ nước sâu. Tuy im lặng nhưng lại khiến người ta có cảm giác như anh ta có thể không một tiếng động mà cắn nuốt tính mạng của người khác.

 

“Thật sự là không có thời gian thì không cần đến ôn chuyện cũ đâu.” Thiên Xương Thịnh cười nói.

 

La Bân liên tục lắc đầu, nói: “Vậy sao được? Chúng ta đã tới tuổi này rồi, không còn mấy thời gian để sống nữa, gặp một lần là ít đi một lần đó.”

 

Thiên Xương Thịnh khinh bỉ trong lòng.

 

Lão già này gây phiền phức thì gây đi, sao cứ phải tìm một lý do đàng hoàng chứ?

 

Thật sự cho rằng ông không đoán ra được ông ta định làm gì sao?

 

“Tính cách của ông quá tranh cường hiệu thắng, lẽ nào tranh đấu nhiều năm vậy rồi ông còn chưa hiểu sao? Có lần nào ông không thua tôi đâu?” Thiên Xương Thịnh đắc ý nói.

 

Những lời này khiến cho sắc mặt La Bân trong phút chốc đã tối lại, cũng chính vì ông ta chưa từng thắng Thiên Xương Thịnh cho nên trong lòng mới nghẹn một cục tức. Nếu cục tức này không phát tiết ra thì ông ta có chết cũng không nhắm mắt được.

 

Hơn nữa La Bân còn phải tính cho tương lai của La Húc Nghiêu. Nếu hai nhà La Thiên có thể kết thông gia sẽ có lợi ích rất lớn cho tương lai của La Húc Nghiêu sau này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK