Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 500:

 

Bởi vì vào lúc này anh phải gọi Tô Nghênh Hạ rời giường để chạy bộ vào buổi sáng. Nhưng khi anh quay đầu, lại phát hiện ra bên cạnh không có một bóng người, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.

 

“Chuyện gì đã thành thói quen quả thật là rất khó sửa.”

 

Tại biệt thự sườn núi, chuông báo thức reo lên, báo hiệu đã tới giờ chạy bộ vào buổi sáng, Tô Nghênh Hạ theo bản năng hô lên: “Tam Thiên, anh mau tắt chuông báo thức đi.”

 

Sau khi nói ra những lời này, đột nhiên Tô Nghênh Hạ mở to mắt. Lúc này mới chợt nhận ra trên giường chỉ có một mình mình thì không khỏi thất thần.

 

Hai người xa nhau mà như không xa, rời giường cùng một lúc, chẳng qua đã không còn tâm trạng của lúc trước.

 

Tô Nghênh Hạ một thân một mình chạy lên đỉnh núi.

 

Còn Hàn Tam Thiên thì chuẩn bị xuống lầu, làm quen với hoàn cảnh ở trong tiểu khu.

 

Mới vừa mở cửa ra, Hàn Tam Thiên đã thấy Mễ Phỉ Nhi đang mặc một bộ đồ thể thao, tâm trạng có vẻ như vô cùng tốt.

 

Nhìn bộ dáng này của cô, có lẽ cũng chuẩn bị đi tập thể dục buồi sáng.

 

“Xin chào.” Hàn Tam Thiên bình thản lên tiếng chào hỏi.

 

Lúc hai người đang cùng nhau chờ thang máy, Mễ Phỉ Nhi đứng ở phía sau Hàn Tam Thiên, hai người cách nhau gần một mét. Đây là sự cảnh giác của cô đối với người xa lạ, trong tình huồng chỉ có hai người, cô tuyệt đối sẽ không cho người khác đứng ở phía sau lưng cô.

 

Âm thầm quan sát dáng người của Hàn Tam Thiên, cao thẳng và rắn rỏi. Có thể nói là đã hơn rất nhiều người dù tuổi còn trẻ nhưng đã lưng gù, thân hình của anh quả thực không tồi. Hơn nữa cũng xem như là một người có cơ bắp, chắc hẳn anh là người vô cùng hạn chế bản thân và còn thích rèn luyện thân thể. Thật ra điểm này lại rất giống với Mễ Phỉ Nhi.

 

“Cửa thang máy có phản chiếu đáy.” Đột nhiên Hàn Tam Thiên mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

 

Mễ Phi Nhi KIðf8 nhịn được nhìn về phía cửa thang máy. Lúc này mới phát hiện ra tất cả những gì cô làm ở phía sau Hàn Tam Thiên đều bị cửa thang máy phản chiều vô cùng rõ ràng.

 

“Anh thường xuyên rèn luyện thân thể đúng không?” Mễ Phỉ Nhi vì không muốn mình rơi vào tình cảnh xấu hổ nên cô vội vàng đồi đề tài.

 

“Mỗi ngày.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Mễ Phỉ Nhi tự thấy bản thân mình cũng là ca. R77 một người rất lạnh nhạt, nhưng không ngờ Hàn Tam Thiên cũng tích chữ như vàng, còn lạnh nhạt hơn cả cô ấy chứ.

 

Thái độ này là cố ý, hay là vốn dĩ anh đã như thê?

 

Mễ Phỉ Nhi không nói thêm gì nữa. Cô chủ động mở miệng cũng là vì giảm bớt sự xấu hỗ thôi. Đối với cô mà nói thì đây đã là một chuyện vô cùng hiếm thấy rồi.

 

Hai người xuống dưới lầu bèn mỗi người đi một ngả. Hàn Tam Thiên chạy bộ bên trong tiểu khu. Chất lượng không khí ở đây so ra kém Đỉnh Vân vài cấp bậc, còn về phần phong cảnh thì càng không nên nhắc tới. Có thể nói tìm khắp cả thành phố Thiên Vân cũng không tìm ra nơi có thể so sánh với Đỉnh Vân ấy chứ.

 

Chạy một vòng quanh tiểu khu, Hàn Tam Thiên mới vừa đi đến dưới lầu, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng tranh luận.

 

Mễ Phỉ Nhi đang cãi cọ với một người phụ nữ bởi vì lúc dắt chó người phụ nữ này không cầm dây, do đó Mễ Phỉ Nhi mới đi tới khuyên bảo vài câu. Không ngờ người phụ nữ này lại phản ứng vô cùng kịch liệt, mở miệng là mắng chửi người, khiến cho Mễ Phi Nhi tức đến nỗi mặt mày xanh mét.

 

“Chó nhà tôi không cắn người, liên quan quái gì tới cô chứ? Loại con gái diêm dúa lòe loẹt như cô ngay cả bản thân cũng không quản lý được, có tư cách gì quản lý tôi chứ?” Người phụ nữ chồng nạnh, bộ dáng vô cùng ngang ngược.

 

“Cô cảm thấy chó nhà cô không cắn người, nhưng cô cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận của người khác chứ. Đâu phải ai cũng thân thiết với nó đâu.” Mễ Phỉ Nhi nói.

 

Tôi là chủ sở liEH ở đây, cô đã mua nhà ở đây chưa, có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?

 

Nhìn dáng vẻ của cô, hẳn là đi thuê phòng nhỉ?” Người phụ nữ khinh thường đánh giá Mễ Phỉ Nhi.

 

“Chuyện này và chuyện cô dắt chó không cầm dây có liên quan gì với nhau không?”

 

Mễ Phỉ Nhi nói.

 

“Vậy chuyện tôi dắt chó không cầm dây có liên quan gì tới cô không, nó đã cắn cô chưa?” Người phụ nữ nói.

 

Đối mặt với người phụ nữ ngang bướng này, tất nhiên là Mễ Phỉ Nhi rơi vào thế yếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK