Chương 268:
Mấy người bên cạnh Hàn Tam Thiên buồn chán mà trò chuyện, dáng vẻ không chút hưng phấn, mà tâm thái của bọn họ gần như đại biểu cho đại bộ phận người xem ở đây. Hàn Tam Thiên từ trong máy câu nói này có thể lý giải vì sao Đao Thập Nhị phải thay đổi như vậy.
Nếu sàn đấu cứ kinh doanh theo phương thức cũ trước đây, sớm muộn rồi cũng sẽ đóng của, thi đấu khiêu chiến có thưởng tuy sẽ mang đến tính nguy hiểm nhất định, ví dụ như chuyện tối qua Đao Thập Nhị bị thương. Nhưng có thể kích thích ham muốn theo dõi của người xem, đây là sự thay đổi bất đắc dĩ mà thôi.
“Tôi thấy cũng không tồi mà, sao mọi người lại thấy ngán?” Hàn Tam Thiên cười nói.
Mấy người đang trò chuyện nghe được lời Hàn Tam Thiên, trên mặt lộ ra biểu cảm cười nhẹ.
“Người anh em, cậu là lần đầu tiên đến đúng không? Kiểu thường xuyên đến đây như bọn tôi ấy à, nhìn một cái là có thể nhìn ra chiêu thức của quyền thủ trên sàn rồi, thậm chí có thể đoán được chiêu tiếp theo là gì cơ, cậu thấy còn thú vị gì nữa “Cái kiểu thư sinh như cậu, chẳng hiểu gì cả, vẫn là đừng mở miệng nói nữa, nếu không sẽ làm trò cười đấy.”
“Khẩu vị của người xem bây giờ cao lắm, bỏ tiền ra xem đấu quyền, không phải là vì kích thích sao? Nếu mấy quyền thủ này không thể mang đến kích thích cho người xem thì còn xem cái mông gì nữa.”
Đạo lý trong những lời này, Hàn Tam Thiên không thể phản bác, xem ra phải để Đao Thập Nhị sắp xếp một công việc khác rồi, thi đầu khiêu chiến có thưởng tuy có thể tạm thời đem đến kích thích cho người xem, nhưng về lâu về dài, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy nhạt nhẽo như cũ thôi.
Đương nhiên, nếu Đao Thập Nhị có thể nghĩ ra cách khác để cải thiện tình hình thì mấy chuyện khác không bàn tới nữa.
“Nghe nói người xem lên thi đấu, nếu thắng còn có thể có tiền thưởng, sao máy anh không lên thử xem?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Mấy người đó nhìn Hàn Tam Thiên như nhìn một kẻ ngốc, nói: “Người anh em, chúng tôi là người bỏ tiền để xem thi đấu, không phải bỏ tiền để bị đánh, đám quyền thủ này tuy là dùng chiêu cũ, nhưng cũng không phải người bình thường có thể đánh lại được.”
“Tôi thấy cậu không chỉ là một tên thư sinh, mà đầu óc còn có vấn đề nữa, nhìn người trên sàn to con thế kia, người bình thường có thể đánh lại được sao?”
“Không phải cậu muốn đi khiêu chiến chứ? Tuy là tiền thưởng năm trăm ngàn đã không còn nữa, nhưng vẫn có ba trăm ngàn đó, cậu muốn thử không?”
Máy người đó cười cười mà đánh giá Hàn Tam Thiên, ánh mắt mang theo sự khinh miệt.
“Đừng đùa với người mới này nữa, nhìn thân hình cậu ta này, làm sao dám đi thi đấu chứ?”
“Cũng phải, với thân hình nhỏ bé này của cậu, lên đó còn không bị đánh cho gãy tay gãy chân sao? Nghiêm túc mà xem đi, lát nữa không chừng sẽ có người tới khiêu chiến.”
“Khuyên cậu một câu, không biết gì thì bớt nói lại, nếu không sẽ bị người ta xem là thằng đần đó.”
Sự chua ngoa trong lời nói của bọn họ cũng mang theo một chút ý tứ khích tướng, giống như có ý chèn ép Hàn Tam Thiên, muốn xem xem anh có gan dám lên sàn không.
Lúc này quản lý vẫn chưa đến báo cho Hàn Tam Thiên, nói cách khác chính là người tối hôm qua có lẽ chưa xuất hiện, nếu đã như vậy, thì xem như chơi đùa thôi.
“Ba mươi vạn cũng không ít, vậy thôi đi thử xem.” Hàn Tam Thiên nói.
“Phụt, cậu còn chém gió nữa?”
“Người anh em, nếu cậu có gan lên sàn, tôi gọi cậu là ông nội.”
“Thêm tôi nữa, chỉ cần cậu có gan lên sàn, bất kể thắng thua, tôi cũng gọi cậu.”
Hàn Tam Thiên nghiêm túc gật đầu, nói: “Đây là do mấy người nói, đừng quên đó nha, tôi cũng không ngại có thêm mấy đứa cháu đâu.”
“Hừ, lên đi rồi nói, chỉ chém gió thôi thì có tác dụng gì.”
“Tôi cảnh cáo cậu một câu, sau khi lên sàn rồi bị đánh nhập viện, sàn đấu sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
“Đừng có đề trộm gà không thành còn mắt thêm nắm gạo, ba mươi vạn tuy không ít, nhưng cũng phải có bản lĩnh lấy mới được đó.”
Sau khi trận đấu đầu tiên kết thúc, Hàn Tam Thiên rời khỏi khán đài, nhưng từ vị trí mấy người xem này mà nhìn thì anh chắc chắn là mượn cơ hội để chuồn, làm sao có thể thật sự muốn lên sàn đấu chứ.
“Aiz, chạy rồi, người trẻ tuổi bây giờ, mẹ nó đúng là có thể chém gió lên trời.”
“Lễ nào anh còn tin cậu ta dám lên sàn sao? Với cái thân hình bé nhỏ của cậu ta, mấy người chúng ta cũng có thể xử lý dễ dàng rồi.”
“Mọi người mau nhìn đi, cậu ta… cậu ta chưa đi!”
“Đậu má, tên nhóc đó muốn đi thật sao?”
“Thật đúng là không sợ chết mà, thi đấu khiêu chiến có thưởng đó, trước nay quyền thủ chưa bao giờ nương tay đâu.”
“Mẹ nó, tôi sẽ không phải gọi cậu ta là ông nội thật chứ?”