Chương 445:
Người nhà họ Tưởng không cam lòng dọn dẹp hành lý, trong thâm tâm mỗi người đều trách cứ Tưởng Thăng, dù là Tưởng Phong Quang cũng không ngoại lệ. Vốn bọn họ có cơ hội định cư ở thành phố Thiên Vân, từ nay về sau vào công ty của Tô Nghênh Hạ thay đổi số phận. Nhưng bây giờ, phù dung sớm nở tối tàn, cơ hội cực tốt cũng vì Tưởng Thăng nhất thời hồ đồ mà bị chôn vùi.
Lúc tất cả mọi người tụ tập trong phòng khách, ánh mắt nhìn Tưởng Thăng tràn đầy thù hận.
“Tưởng Thăng, tất cả đều là chuyện tốt mày làm.”
“Nếu không phải tại mày, sao bọn tao lại lưu lạc tới mức độ này.”
“Dựa vào loại rác rưởi như mày, có tư cách gì đối đầu với Hàn Tam Thiên.”
Lúc này, dường như không ai xem Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng nữa.
Sao Tưởng Thăng lại không hồi hận chứ?
Gã hận không thể lập tức quỳ xuống xin lỗi Hàn Tam Thiên, chỉ cần có thể ở lại thành phố Thiên Vân, chỉ cần có thể tiền vào công ty Tô Nghênh Hạ làm việc, bắt gã làm gì gã không chịu, chỉ tiếc trong tình huống đó, Hàn Tam Thiên sẽ không cho gã cơ hội.
“Dì Lam, dì không thể khuyên Nghênh Hạ sao?” Tưởng Thăng mong chờ nhìn Tưởng Lam hỏi.
Tưởng Lam uễ oải lắc đầu, vừa rồi Tô Nghênh Hạ đã nói rất rõ ràng, nếu bà biện hộ giúp người nhà họ Tưởng thì chỉ có thể đi theo đám bọn họ, sao bà dám lầy hạnh phúc của mình ra đùa giỡn chứ.
“Dì không làm được.” Tưởng Lam nói.
Tưởng Hoành thở dài bắt đắc dĩ, lúc này ông ta không dám cậy già lên mặt nữa, bởi vì câu ấy của Hàn Tam Thiên cũng không phải chỉ hù dọa ông ta thôi đâu, cái chết của Lưu Hoa là minh chứng tốt nhát.
Lúc trước ông ta còn cảm thấy Hàn Tam Thiên bị Tưởng Lam áp chế, ông ta có thể lợi dụng điều này để ở lại thành phó Thiên Vân, nhưng thông qua chuyện vừa rồi thì Hàn Tam Thiên không bị Tưởng Lam quản lý, chỉ là anh nể mặt Tưởng Lam nên mới không so đo.
Bây giờ Tưởng Thăng làm ra chuyện ngu xuân này, Hàn Tam Thiên không nễ mặt Tưởng Lam, kết quả như vậy, dù là Tưởng Lam cũng không thay đổi được.
“Tưởng Lam, có thời gian thì về huyện Bân nhé.” Tưởng Hoành nói.
Sau khi cả đám người rời khỏi, hai mắt Tưởng Lam vô thần ngồi trên sofa, bà bắt đầu suy nghĩ tới một việc.
Tuy rằng vì chuyện của Nam Cung Thiên Thu mà Tưởng Lam vô cùng sợ hãi, nhưng khi chuyện này theo thời gian dần trôi, nội sợ của Tưởng Lam cũng từ từ giảm bót, thậm chí bà cảm giác mình là mẹ Tô Nghênh Hạ, có thể lợi dụng điều này nên vẫn không đặt Hàn Tam Thiên vào mắt.
Bà cho rằng Hàn Tam Thiên không thể nào trở nên mạnh mẽ trước mặt bà, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại lời nói của Hàn Tam Thiên trước khi đi, anh không mạnh mẽ ở nhà chỉ là vì không chạm vào điểm mầu chốt mà thôi.
Tưởng Lam hiểu rõ, có một số việc Hàn Tam Thiên có thể nhường nhịn, nhưng có một số việc lại không được. Nhất định bà phải phân giới hạn rõ ràng, nếu không, rất có thể sẽ trở thành Nam Cung Thiên Thu thứ hai.
Bà nội ruột cũng có thể ép chết, huống chỉ bà còn là mẹ vợ không có quan hệ máu mu.
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi biệt thự, tìm Mặc Dương hỗ trợ điều tra quê quán Hà Đình ở đâu, tuy rằng anh có phương thức liên lạc của Khương Oánh Oánh, chỉ cần gọi điện thoại là có thể hỏi thẳng, nhưng giờ Khương Oánh Oánh còn đang ở thành phố Dung, làm như thế, nhất định cô ấy sẽ lo lắng cho Hà Đình.
Đối với mọi yêu cầu của Hàn Tam Thiên, Mặc Dương đều thỏa mãn, phai luôn một tốp người ra ngoài.
“Tam Thiên, nhìn dáng vẻ của cậu, rất bực bội nhỉ, xảy ra chuyện gì rồi?” Mặc Dương có thể cảm nhận được cơn giận của Hàn Tam Thiên, nhưng ông thấy rất lạ, chuyện gì đáng để Hàn Tam Thiên tức giận như vậy chứ?
Hàn Tam Thiên đã vô cùng khống chế bản thân, nếu không, Tưởng Thăng đã chết ở biệt thự sườn núi.
ANH BỸ đánh thì không sao, nhưng Hà Đình vô tội hơn nữa Hà Đình cũng vì không thỏa hiệp với Tưởng Thăng nên mới bị đánh, việc này khiến Hàn Tam Thiên càng nghĩ càng giận.
“Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi.” Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương bắt đắc dĩ nhún vai, nu Hàn Tam Thiên không nói, ông cũng sẽ không hỏi nhiều.
Quê của Hà Đình.
Trước cỗng có dấu vết rất nhiều cải trắng nát và trứng thối bị ném vào, thậm chí còn có người giội phân vào trong sân, bởi vì rất nhiều thôn dân cho rằng Hà Đình ở trong thôn này sẽ khiến bọn họ mắt mặt, làm bẩn danh tiếng của thôn, muốn đuổi Hà Đình đi.
Lúc này những lời đồn kia gần như đã bị khua môi múa mép gần như thành sự thật, hơn nữa thực chất trong lòng mỗi người đều cho rằng nhất định Hà Đình đã làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng bên ngoài nên mới bị người khác trả thù.
Nhìn rác rưởi đầy sân, thậm chí còn có nước bản hôi thối ngập trời, Hà Đình uễ oải ngồi ở cổng nhà, từ sau khi chồng bà qua đời, đã có người nói cổng nhà quả phụ không sạch sẽ, bắt kỳ người đàn ông nào xuất hiện ở nhà bà cũng sẽ bị người ta nói là gian phu của bà.
Sau khi Hà Đình biết những điều kiêng ky này, để bảo vệ thanh danh của mình, bà không tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào trong thôn, cũng không để cho bắt kỳ người đàn ông nào xuất hiện ở nhà mình nữa, nhưng mặc dù là thê, vẫn không thể ngăn cản những người đó lời ra tiếng vào.