Chương 112: Được yêu
Đi bộ trong siêu thị mua thức ăn, Thiên Linh Nhi nhảy nhảy nhót nhót, hệt như một con bọ nhảy, không có một giây yên tĩnh. Mặc dù thấy hơi phiền nhưng Hàn Tam Thiên có cảm giác rất thần kỳ. Ở chung với Thiên Linh Nhi rất dễ dàng, anh không cần lo lắng đến cảm xúc của Thiên Linh Nhi, có thể tự do thoải mái làm bắt cứ chuyện gì.
Mua nguyên liệu trở lại trụ sở bí mật của Thiên Linh Nhi, không lâu sau Thiên Hưng Thịnh cũng tới. Điều này làm Hàn Tam Thiên yên lòng, nếu Thiên Xương Thịnh không đến thì chắc chắn lại là trò đùa của Thiên Linh Nhi.
Thời gian vẫn còn sớm, không cần gấp gáp làm cơm, Thiên Xương Thịnh kéo Hàn Tam Thiên đi đánh cờ.
Cờ tướng không phải sở trường của Hàn Tam Thiên, anh thích cờ vây hơn, nhưng ông cụ lại thích, đánh mấy ván cũng không thành vấn đề.
Tranh thủ lúc đang bày cờ, Hàn Tam Thiên vào nhà vệ sinh, lén lút tải app chơi cờ tướng xuống.
Sau đó, là ác mộng của Thiên Xương Thịnh.
Rõ ràng thằng nhóc này nói là không biết chơi cờ tướng, Thiên Xương Thịnh tưởng đây là cơ hội mình chém giết bốn phương, nhưng thằng nhóc này vừa đánh cờ với ông vừa phân tâm nghịch điện thoại, lại có thể đánh Thiên Xương Thịnh tan đàn sẻ ngói. Thua đậm ba ván liên tiếp, không có cảm giác hồi hộp gì, điều này làm ông cụ không vui nồi.
Khiêm tốn thì khiêm tốn nhưng thắng cũng là thắng, sao không cho lão già này một chút thể diện? Phải biết kính già yêu trẻ chứ.
“Tam Thiên. Cậu làm lão già này mất sạch mặt mũi rồi.” Thiên Xương Thịnh nói.
Biết Thiên Xương Thịnh không vui, Hàn Tam Thiên cười nói: “Đây chỉ là cờ tướng, cờ vây mới là sở trường của cháu, chỉ tiếc là không có, nêu không cháu đã biểu diễn một chút cho ông xem rồi.”
Thằng nhóc này. Càng ngày càng kiêu ngạo rồi.
Thiên Xương Thịnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu đã giỏi như vậy thì lần sau tôi giới thiệu cho cậu một người bạn. Ông là nhân vật cấp quốc gia, lúc đó cậu đừng thua thảm đấy.”
Thiên Xương Thịnh có tâm lý ăn thua, điều này Hàn Tam Thiên đã phát hiện khi ở võ quán nên không nề mặt mà thắng ông, đây chính là cơ sở để đánh ở lần gặp mặt tiếp theo.
Chẳng phải đây là cơ hội chủ động đến trước cửa sao?
“Ông à, nếu có cơ hội cháu sẽ đi mở mang tầm mắt.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Thiên Xương Thịnh bĩu môi, không quen việc Hàn Tam Thiên tự nguyện cống sức, nói: “Đợi mấy ngày nữa ông ta cũng muốn tới mừng thọ tôi, cậu cũng đến tham gia trò vui đi.”
Hàn Tam Thiên giật mình, đại thọ của ông cụ nhà họ Thiên là việc trọng đại hàng năm của thành phố Thiên Vân. Trong thương trường có không biết bao nhiêu người đầu rơi máu chảy muốn tham gia mà không có cơ hội. Ngay cả nhà họ Tô cũng muốn tìm cơ hội nhưng không lần nào thành công. Không ngờ lần này ông lại chủ động mời, đây đúng là niềm vui bất ngờ.
“Ông à, hai bên bằng lòng là được rồi. Nhưng cháu mà thắng thì ông đừng trở mặt nhé.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Thiên Xương Thịnh tức giận đến trợn mắt dựng râu. Nhưng không phải tức giận thật, chỉ không phục trong lòng mà thôi.
“Cứ chờ đi, cậu đừng có thua đến khóc nhè.” Thiên Xương Thịnh nói.
Hàn Tam Thiên sờ sò mũi, từ khi anh hiểu chuyện đến giờ chưa biết sợ hãi là gì.
Học đánh cờ từ nhỏ, kỳ thủ khắp nước này không ai mà anh không biết, một lần lại một lần đi tìm hiểu cách bày trận và cái nhìn đại cục của các cao thủ. Dù ý định ban đầu của Viêm Quân là để Hàn Tam Thiên nâng cao khí chất và biết tu dưỡng, nhưng khi Hàn Tam Thiên hoàn toàn chìm đắm trong đó Viêm Quân mới phát hiện anh có tiềm chất trở thành kỳ tài của quốc gia. Viêm Quân đã nói nếu Hàn Tam Thiên mà có thể dành cả đời nghiên cứu các thế cờ, chắc chắn sẽ trở thành nhân tài kiệt xuâật.
Đánh giá đó xuất phát từ Viêm Quân không phải là câu nói chơi.
Chỉ tiếc là nhà họ Hàn không phát hiện được viên Minh Châu đang bị che đậy này. Dù Viêm Quân có tiếc nuối thế nào cũng không làm được gì.
Năm giờ chiều, Hàn Tam Thiên bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Một già một trẻ ngồi trong phòng khách, Thiên Xương Thịnh ngồi cạnh Thiên Linh Nhi xem phim thần tượng. Nghe Thiên Linh Nhi giải thích mối quan hệ ly kỳ của các nhân vật trong phim, tắm tắc cảm thấy thật kỳ diệu.
“Yêu nhau nhiều năm như thế. Kết quả là anh em ruột thịt.”
“Người yêu của anh ta, thế mà là đứa con gái riêng của cha anh tai”
“Sao lại bị ung thư được?”
Thiên Xương Thịnh không nói lên lời, bộ phim thần tượng này khiến quan niệm của ông hoàn toàn sụp đổ, đây là cái phim gì vậy.
Thiên Linh Nhi hơi phân tâm, đặt một nửa tâm tư vào phòng bếp, nhìn Thiên Xương Thịnh nhẹ giọng nói: “Ông nội, ông có tin là anh ấy nấu cơm giặt quần áo suốt ba năm ở nhà họ Tô là thật không?”
“Lát nữa là sẽ biết ngay thôi, nhưng mùi hương này được đấy.”
Thiên Xương Thịnh hít sâu một hơi, mùi thơm bay ra từ nhà bếp, tay nghề này chắc chắn không hề kém Thiên Linh Nhi.
“Ông nội, nếu như hai chúng cháu hợp nhất lại, sau này ông cũng đã lớn tuổi rồi không cần phải đến quán rượu nữa.” Thiên Linh Nhi cười nói.
Thiên Xương Thịnh cưng chiều nhìn Thiên Linh Nhi, ông biết cô có ý gì. Hơn nữa ông rất tán thưởng Hàn Tam Thiên, cũng không để ý việc Hàn Tam Thiên tái giá với Thiên Linh Nhi, nhưng ông cần đảm bảo Thiên Linh Nhi không phải chịu bất kỳ oan ức gì.
“Linh Nhi, ông không để ý cháu xử lý tình cảm của mình như thế nào nhưng phải nhớ một điều, không được để bản thân chịu thương tổn.” Thiên Xương Thịnh dặn dò.
“Ông nội, cháu là cháu của ông, làm gì có chuyện dễ dàng bị thương được chứ.”
Hai ông cháu trò chuyện, Hàn Tam Thiên thì bận rộn.
Đúng sáu giờ ăn cơm, năm món một canh. Sắc, hương, vị đầy đủ làm người ta thèm nhỏ dãi.
Khẩu vị Thiên Linh Nhi cực kỳ kén chọn, có là đầu bếp năm sao cũng sẽ bị cô tăm tia soi mói, nhưng khi ăn món ăn Hàn Tam nấu, mặt cô tràn đầy ý cười. Dù có bới lông tìm vết cũng không hề tìm được một điểm bất mãn nào.
Thiên Xương Thịnh cũng rất bất ngờ, nấu được một bữa cơm không khó nhưng muốn đạt được đến trình độ của Hàn Tam Thiên lại không hề đơn giản.
“Có thật là cậu đã nấu cơm suốt ba năm ở nhà họ Tô chứ?”
Thiên Xương Thịnh nói.
“Lời đồn bên ngoài liên quan tới cháu có nhiều cái là thật.” Hàn Tam Thiên cười nói.
“Nhà họ Tô đúng là không có mắt, lãng phí một người như cậu.” Thiên Xương Thịnh lắc đầu. Nếu có thể bồi dưỡng Hàn Tam, giá trị của nhà họ Tô sẽ tăng hơn rất nhiều. Tiếc cho một người tài năng như vậy mà lại chỉ có thể làm những việc chân tay như nấu cơm thế này.
Hàn Tam Thiên cười không lên tiếng.
Sau khi ăn cơm xong, hôm nay đổi thành Thiên Linh Nhi dọn dẹp, rửa chén đĩa.
Hàn Tam Thiên lại nói chuyện với Thiên Xương Thịnh về phương diện võ học, ông còn hứng lên hỏi thầy của Hàn Tam Thiên là ai. Hàn Tam Thiên không nói nhiều về câu hỏi này. Bởi vì chuyện này dính đến thân phận thật sự của anh.
Rất nhanh đã đến chín giờ, Hàn Tam Thiên rời khỏi nhà Thiên Linh Nhi.
Trở lại biệt thự, hôm nay Tô Nghênh Hạ đột nhiên ngồi trong phòng khách.
Khi Hàn Tam Thiên định nói với cô mấy câu, Tô Nghênh Hạ đã đứng lên nói: “Ngày mai phải đến nhà bà nội.”
Nói xong, Tô Nghênh Hạ trở về phòng. Xem ra cô cố ý chờ Hàn Tam Thiên để nói câu này mà thôi.
Ngày mai chưa đến ngày của gia tộc, hơn nữa gần đây trong công ty không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Dựa vào kinh nghiệm trước kia để đoán, chắc chắn năm nay bà cụ lại nghĩ cách tham gia buổi mừng thọ của ông Xương Thịnh nên mới phải gọi họ hàng nhà họ Tô lại để thương lượng.
Dù hiện giờ nhà họ Tô đang là bên cung cấp vật liệu xây dựng cho dự án phía tây thành phó, là cơ hội để trở thành một trong các thế gia ở thành phố Thiên Vân. Nhưng nếu có thể tạo quan hệ với nhà họ Thiên thì khả năng này sẽ càng lớn hơn.
Ngày hôm sau, khi đến biệt thự nhà họ Tô, quả nhiên bà cụ nhắc tới chuyện này. Nhưng mỗi người họ hàng nhà họ Tô không ôm hy vọng nhiều lắm. Dù sao thì đã rất nhiều năm rồi nhà bọn họ chưa thể chen vào vòng tròn này. Kể cả năm nay nhà họ Tô có sự thay đổi nhưng liệu có được nhà họ Thiên để vào trong mắt hay không vẫn là một ẩn số.
Nhà họ Thiên đại diện cho cả thành phố Thiên Vân, là một tồn tại vô cùng cao quý. Có thể tham gia bữa mừng thọ của Xương Thịnh chính là một niềm kiêu hãnh. Dù nhà họ Tô có tự kiêu thế nào, khi đứng trước nhà họ Thiên họ cũng tự biết thân biết phận.
“Dù sao năm nay nhà họ Tô chúng ta cũng có thành tựu, sẽ không đến nỗi như năm ngoái, bị từ chối ngay ngoài cửa. Hải Siêu, Nghênh Hạ hai cháu dành ra thời gian đến nhà họ Thiên chào hỏi đi.” Đầu tiên là tặng lễ vật, nhà họ Thiên mà nhận thì có nghĩa họ có tư cách tham gia. Còn nếu không nhận thì giống như năm ngoái, không có tư cách được vào.
Đương nhiên bà cụ sẽ không tự mình ra mặt, đây có thể sẽ là một chuyện rất mắt mặt. Bà phải bảo vệ vững chắc đường biên của nhà họ Tô.
Tô Hải Siêu nghe thế cực kỳ không hài lòng. Vì mấy người bảo vệ trong khu biệt thự đó toàn là kiểu nhìn người khác từ trên xuống. Anh ta không muốn bị người khác khinh bỉ nhưng bà cụ đã mở miệng rồi, anh ta không dám từ chối.
“Bà nội, gần đây cháu bề bộn rất nhiều việc của công ty.” Tô Hải Siêu bóng gió từ chối.
“Bà nội, hay là để Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên đi đi.
Chuyện mát mặt thế này cứ để rơi xuống người Hàn Tam Thiên, anh ta cũng quen rồi mà.” Tô Diệc Hàm muốn tránh chuyện xui xẻo này rơi vào người mình, nhanh miệng nói.