Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Hành vi dại dột đến mức khiến người ta muốn bật

“Nếu không hay là anh gọi điện cho bạn học của anh, bảo anh ta đừng làm khó công ty nhé?” Tô Nghênh Hạ ngồi trên sofa đột nhiên mở miệng nói với Hàn Tam Thiên.

Nghe nói thế, Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ, bảo: “Em có tốt bụng thì bọn họ cũng không cảm kích.”

“Nhưng nhà họ Tô có nhiều thân thích sống dựa vào công ty như vậy, nều công ty sụp đổ, bọn họ phải làm sao bây giờ?” Tô Nghênh Hạ lo lắng nói.

Trước kia Hàn Tam Thiên đều đồng ý với chuyện Tô Nghênh Hạ nói, nhưng về việc này anh sẽ không thỏa hiệp. Hơn nữa anh đã dặn Chung Lương đến nhà họ Tô, lời đã nói ra sao có thể tùy tùy tiện tiện rút lại được chứ?

“Em vẫn là quá mềm lòng, bọn họ thì ước gì có thể đá em ra khỏi công ty, em không cần phải thương xót bọn họ.”

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Hàn Tam Thiên không khỏi nhíu mày, nếu là người nhà mình sẽ có chìa khóa, sao lại ấn chuông chứ?

Chẳng lẽ là người của nhà họ Tô xông vào khu biệt thự Đỉnh Vân ư?

Sau khi bước tới mở cửa ra, bên ngoài là một bảo vệ.

“Anh Hàn, có một người tên Tô Hải Siêu ngồi ở cổng, tôi cố ý tới hỏi anh một tiếng, xem xem anh có dặn dò gì không?” Bảo vệ nói với Hàn Tam Thiên.

Tuy rằng trách nhiệm của bộ phận an ninh là bảo vệ toàn bộ khu biệt thự Đỉnh Vân, nhưng từ khi được nhà họ Thiên lên tiếng, biệt thự sườn núi liền biến thành đối tượng chăm sóc đặc biệt của bộ phận an ninh. Bây giờ có người ngồi trước công, họ cảm thấy cần phải báo việc này cho Hàn Tam Thiên biết.

Hàn Tam Thiên cười lạnh, anh đoán được đại khái tại sao Tô Hải Siêu lại xuất hiện. Tâm lý của lũ tiểu nhân này, nhất định anh ta sẽ cho rằng Chung Lương bị Tô Nghênh Hạ xui khiến nên mới làm khó công ty.

“Bảo anh ta cút đi.” Hàn Tam Thiên nói.

“Vâng, anh Hàn.”

Bảo vệ nhận được lệnh xong thì xuống núi tới cổng, tập hợp mấy người giúp đỡ.

Tô Hải Siêu ngồi xổm trên vỉa hè con đường đối diện, thấy bảo vệ đi về phía mình thì không nhịn được đứng dậy, cảnh giác hỏi: “Các người muốn làm gì? Tôi không ở trong khu vực của khu biệt thự, các người không có tư cách quản tôi.”

“Không có tư cách? Mấy câu này của anh, tôi có thể hiểu là nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân không có tư cách động vào anh không?” Bảo vệ thản nhiên hỏi.

Nhắc tới nhà họ Thiên, sắc mặt Tô Hải Siêu lập tức thay đổi, anh ta không có tư cách nói lời ngạo mạn đó, dù sao thành phố Thiên Vân chính là địa bàn của nhà họ Thiên.

“Chẳng lẽ tôi ở đây nghỉ ngơi một chút cũng không được sao?”

Tô Hải Siêu nói.

“Cho anh ba giây, cút nhanh lên, nếu không, đừng trách bọn tôi không khách sáo.” Bảo vệ khí thế hung hăng nói.

Tô Hải Siêu vốn là kẻ hèn nhát, thấy động tác xắn tay áo của mây bảo vệ thì sợ tới mức hồn bay phách lạc, lập tức tới chỗ xe chạy đi như một làn khói.

“Đệch, một con gà, còn dám chặn anh Hàn, cái quái gì.” Bảo vệ khinh thường nói. Vốn tưởng rằng Tô Hải Siêu còn phản kháng, không ngờ rằng anh ta trực tiếp như vậy, người như thế có tư cách gì tìm Hàn Tam Thiên gây chuyện?

Sau khi Tô Hải Siêu chạy, trong lòng càng thêm không cam lòng, nhưng đối mặt với nhà họ Thiên, có không cam lòng nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nuốt xuống. Có cho anh ta một trăm gam hùm mật gấu anh ta cũng không dám đối đầu với nhà họ Thiên.

Trong biệt thự, Hàn Tam Thiên muốn nói lại thôi, đến tận bây giờ anh vẫn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Tô Nghênh Hạ cũng chỉ nhắc tới chuyện nghỉ việc mà thôi.

Mặc dù anh không muốn nhúng tay vào chuyện của Tô Nghênh Hạ, nhưng hiện tại rõ ràng cô không giải quyết được, nếu Hàn Tam Thiên còn không ra tay, phần ấm ức này Tô Nghênh Hạ cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng.

Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không để Tô Nghênh Hạ chịu bất kỳ tủi thân gì.

Ba năm qua, những khuất nhục kia với Tô Nghênh Hạ mà nói đã đủ rồi.

“Nghênh Hạ, hôm qua xảy ra chuyện gì, có thê nói cho anh biết không?” Hàn Tam Thiên gọt một quả táo, bước đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ đưa cho cô.

Tô Nghênh Hạ nhận miếng táo, hung hăng cắn một cái, nhớ đến chuyện hôm qua lại tức giận, hơn nữa Khang Lăng còn túm tóc cô, đến bây giờ da đầu vẫn còn hơi đau đây.

“Tên Khang Lăng vong ân phụ nghĩa đó, trước kia nhà họ Tô giúp đỡ ông ta rất nhiều. Nếu không có nhà họ Tô, làm sao nhà xưởng của ông ta lại khởi tử hồi sinh được, không ngờ rằng bây giờ ông ta lại vô tình như vậy. Hơn nữa… còn…” Tô Nghênh Hạ càng nói càng tức giận. Phụ nữ trên thương trường tại sao phải bị kỳ thị, dựa vào đâu bị những tên đàn ông xấu xa kia nhìn với ánh mắt như thế. Chẳng lế phụ nữ không bán mình thì không thể có thành tựu sao?

“Ông ta còn làm gì em nữa?” Ánh mắt Hàn Tam Thiên lạnh băng hỏi.

Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Được rồi, chuyện đã qua, em không muốn nhắc lại.”

“Ừm.” Hàn Tam Thiên không tiếp tục truy hỏi, nhưng tên Khang Lăng này, anh đã ghi vào số đen.

Lúc vào nhà vệ sinh, Hàn Tam Thiên gọi điện cho Mặc Dương, bảo người bắt Khang Lăng lại, chờ anh có thời gian thì đi tra hỏi thật tốt một phen.

Khang Lăng còn mơ giấc mộng đẹp có thể bắt Tô Nghênh Hạ ngủ với mình, đột nhiên một đám người xông vào nhà, lúc gã nhìn thấy Mặc Dương trong đám người thì sợ tới mức chân mềm nhữũn.

Chỗ của Khang Lăng thường giao tiếp với người của khu vực xám, tất nhiên hiểu rõ Mặc Dương là nhân vật hung ác thế nào, bây giờ ở thành phố Thiên Vân, ông nói thứ hai, còn ai dám nói thứ nhất.

“Mặc đại ca, sao, sao anh lại tới đây!” Khang Lăng vô thức căng thẳng, Mặc Dương đích thân ra mặt, còn dẫn theo nhiều người như vậy, phô trương như vậy, không thể nào là tìm gã trò chuyện được.

“Đánh một trận trước rồi nói tiếp.” Mặc Dương thản nhiên nói, tuy rằng Hàn Tam Thiên không nói rõ mọi chuyện, nhưng từ giọng điệu của anh, Mặc Dương cảm nhận được lửa giận. Loại tiểu nhân vật này cũng dám đắc tội Hàn Tam Thiên, chẳng phải là muốn chết ư?

Kim Lăng bị mấy người đánh đến ôm đầu cầu xin tha thứ, chỉ chốc lát sau mặt mũi đã bầm dập rồi, mà gã cả việc mình đắc tội Mặc Dương thế nào cũng không biết.

“Mặc đại ca, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không, em chưa từng làm chuyện gì ảnh hưởng tới anh mà.” Một thằng đàn ông như Khang Lăng lại khóc lóc kể lễ với Mặc Dương.

“Có phải hiểu làm hay không thì tao không rõ lắm, nhưng mày đắc tội ai, có lẽ trong lòng mày biết.” Mặc Dương nói.

Từng đắc tội ai?

Dạo gần đây, nếu quả thực muốn nói đắc tội với ai thì chỉ có Tô Nghênh Hạ.

Nhưng dựa vào khả năng của nhà họ Tô, sao có thể mời một người như Mặc Dương đượ!

c “Mặc đại ca, em dám chắc nhất định là hiểu lầm, nhát định anh tìm nhầm người rồi.” Khang Lăng nói.

“Mày không phải Khang Lăng?” Mặc Dương nghỉ ngờ hỏi.

“Phải.”

“Vậy thì không nhầm, bắt đi đi.” Mặc Dương giơ tay lên, dẫn đầu rời khỏi nhà Khang Lăng.

Khang Lăng cũng là kẻ thông minh, biết phản kháng còn có thể bị đánh nên dứt khoát ngoan ngoãn đi theo.

Đưa Khang Lăng đến Mordor, trực tiếp ném vào tầng hằm đầy tanh tưởi.

Khang Lăng nói sao cũng là ông chủ lớn, nhất định không thể nào thích ứng với hoàn cảnh ác liệt thế này, nhưng đối phương là Mặc Dương gã không dám oán hận câu nào, chỉ hi vọng có thể làm rõ hiểu lầm này sớm nhát rồi thả gã.

Cho đến bây giờ, Khang Lăng vẫn không thấy chuyện này có liên quan đến nhà họ Tô.

Đầu tiên là dựa vào địa vị của nhà họ Tô, tuyệt đối không có khả năng mời được Mặc Dương, hơn nữa quan hệ của Tô Nghênh Hạ và chủ tịch hiện tại cũng không tốt. Tô Hải Siêu không thể vì chuyện này mà ra mặt cho cô, hơn nữa gã cũng đã nói chuyện điện thoại với Tô Hải Siêu, vì vậy có thể khẳng định việc này không liên quan đến nhà họ Tô được.

Về phần gia đình của Tô Nghênh Hạ, vậy lại càng không thể nào, Tô Quốc Diệu ở nhà họ Tô không được coi trọng, không có chút địa vị, còn chồng cô thì là phế vật nổi tiếng thành phố Thiên Vân, làm sao có thể có quan hệ với Mặc Dương được.

“Nếu thật sự là hiểu lầm, nói không chừng Mặc Dương còn sinh lòng áy náy với mình, kết bạn với mình, chuyện này với mình mà nói cũng là kỳ ngộ, bị đánh cũng không thiệt.” Khang Lăng vui vẻ nghĩ, chẳng nhận ra nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời mình đã tới.

Tô Nghênh Hạ ở biệt thự cả một ngày, về đến phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, vừa nằm lên giường đã phát hiện bất thường, chỉ đỏ trên ga giường, rõ ràng cô đã tháo ra rồi, tự nhiên có thêm từ bao giờ vậy?

Sợi chỉ đỏ này đã xuất hiện ngày hôm qua, nhưng hôm qua Tô Nghênh Hạ quá đau lòng nên mới không phát hiện điều này, bây giờ không khỏi càng ấm ức hon.

Nhất định là tên ngốc Hàn Tam Thiên kia, trừ anh ra, còn ai có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Tô Nghênh Hạ khóc, bị Hàn Tam Thiên làm cho tức tới khó!

c Lúc Hàn Tam Thiên vào phòng, đằng đẳng sát khí, trong mắt anh, nhất định là Tô Nghênh Hạ nghĩ đến chuyện hôm qua nên mới đau lòng lần nữa, Khang Lăng chết tiệt, vậy mà khiến Tô Nghênh Hạ khóc hai lần!

Khang Lăng đáng thương, nằm mơ cũng không ngờ rằng vốn đã chạy trời không khỏi nắng, còn phải phải tai bay vạ gió, gã ở thành phố Thiên Vân, đã thầy rõ không còn đường sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK