Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191

Đi đên bên người Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên đưa túi đồ cho Tô Nghênh Hạ.

“Nghênh Hạ, cô không mở ra nhìn xem sao? Cũng không biết anh ta đã mua cái thứ vớ vẫn gì.”

Tưởng Uyễn âm dương quái khí nói.

Mua cái gì, đối với Tô Nghênh Hạ mà nói cũng không quan trọng lắm, chỉ cần là do Hàn Tam Thiên tặng, cô sẽ thích.

“Về nhà rồi xem.”

Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Uyễển muốn vạch trần Hàn Tam Thiên mua đồ rách nát, đương nhiên không thể đợi về đến nhà rồi mới xem được, nếu không sao cô ta có thể nuốt cục tức này xuống được chứ?

Vừa rồi vì chuyện của Đường Tông mà bị mất mặt, cô ta phải vì mình mà tìm về chút mặt mũi mới được.

Cô ta cướp lấy túi đồ từ trong tay Tô Nghênh Hạ, Tưởng Uyễn nói: “Cũng không phải là chuyện gì xấu hồ, vì sao lại phải đợi về nhà xem chứ, chẳng lẽ cô sợ cái túi này sẽ khiến cô mắt mặt sao?”

“Tưởng Uyên, chị đừng có quá đáng.”

Tô Nghênh Hạ không vừa lòng nói, gọi thẳng tên Tưởng Uyễn, chứng minh cô rất tức giận.

Hành động của Tưởng Uyển quả thực rất quá đáng, hơn nữa còn không có một chút lễ phép nào. Nhưng cô ta không thèm để ý chút nào, nói: “Nghênh Hạ, từ lúc nào mà cô không biết lớn nhỏ như vậy.

hả, tôi là chị của cô, sao cô có thể gọi thẳng tên của tôi được hả?”

“Tưởng Uyễn, chị còn lớn hơn tôi, chẳng lẽ một chút lịch sự chị cũng không biết sao?”

Tô Nghênh Hạ nói.

“Đương nhiên là tôi biết rồi, tôi không phải là có lòng tốt sao, tôi chỉ giúp cô mở hộp quà mà thôi.”

Nói xong, Tưởng Uyễển đã mở cái hộp ra, nhưng thứ bên trong lại khiến cô ta ngây ngắn cả người.

Ở trong mắt Tưởng Uyễển, Hàn Tam Thiên chắc chắn đã mua một cái túi rẻ tiền, nhưng mà thứ cô ta đang cầm trong tay bây giờ, chính là cái túi Tô Nghênh Hạ vừa ý lúc nãy, cái túi giá hơn một trăm ngàn tệ!

Liễu Trí Kiệt cũng không nghĩ đến Hàn Tam Thiên dĩ nhiên lại mua cái túi này, ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, không phải nói cậu ta là kẻ vô dụng sao? Sao.

có thể có nhiều tiền như vậy được chứ?

“Hàn Tam Thiên, cậu lấy trộm nó sao?”

Tưởng Uyễn chất ván Hàn Tam Thiên.

“Chị không mua nổi, chẳng lẽ tôi cũng không mua được sao?”

Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Tưởng Uyễn không tin Hàn Tam Thiên có thể bỏ tiền ra mua thứ này được, chắc chắn là Hàn Tam Thiên thừa dịp nhân viên cửa hàng không để ý đã lấy trộm nó.

“Phải không? Nếu là cậu mua, có dám đi đối chất không?

Không ngờ cậu vô dụng thì cũng thôi đi, đã thế tay chân còn không sạch sẽ nữa.”

Tưởng Uyễn khinh thường nói.

Đều là đàn ông, Liễu Trí Kiệt biết đàn ông là những sinh vật rất sĩ diện, nhưng mà gã cũng không tin Hàn Tam Thiên sẽ vì mặt mũi mà làm ra loại chuyện như thế, hơn nữa cửa hàng có nhiều nhân viên như Vậy, sao có thể bị Hàn Tam Thiên lây trộm được chứ.

Nhìn thấy Tưởng Uyển bắt Hàn Tam Thiên đi chứng minh chuyện này, Liễu Trí Kiệt nói: “Đừng có làm loạn.”

“Làm loạn cái gì chứ, em chỉ là không muốn cảnh sát tìm đến nhà của mình mà thôi. Đừng để loại người như thế làm bần nhà họ Tưởng chúng ta.”

Tưởng Uyễn lạnh lùng nói.

Liễu Trí Kiệt biết, đi chứng minh chuyện này, nếu như cái – túi này là do Hàn Tam Thiên mua thật, người mất mặt sẽ là Tưởng Uyễn, mà gã cũng sẽ bị mất mặt theo.

“Nếu như đúng là do cậu ta mua thì sao? Em còn sợ mình chưa đủ mắt mặt hay sao?”

Liễu Trí Kiệt nói.

“Có phải là anh bị điên rồi không, loại người vô dụng như.

cậu ta mà có thể mua được một cái túi đắt tiền như vậy sao?”

Tưởng Uyễn cười lạnh nói.

Cũng không trách Tưởng Uyễển không tin tưởng một chút nào, hình tượng kẻ vô dụng của Hàn Tam Thiên quả thật khiến cho người ta có một ấn tượng sâu sắc, một người đàn ông bám váy phụ nữ như hắn, sao có thể đột ngột lầy ra một trăm ngàn tệ được chứ?

“Tưởng Uyển, cô đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, cô mua không nổi thì Hàn Tam Thiên cũng mua không nồi sao?”

Tưởng Lam nhìn không nổi Tưởng Uyển làm ầm ï, lên tiếng nói.

“Dì Lam, dì không dám đi đúng không, xem ra dì cũng biết Hàn Tam Thiên không có tiền, cho nên mới không cho anh ta đi theo cháu chứng minh, đúng không?”

Tưởng Uyễn cười nói.

Tưởng Lam cũng là một người đàn bà chanh chua, nhưng sự đanh đá của Tưởng Uyển còn hơn bà rất nhiều lần, muốn chứng minh đồ có phải là do Hàn Tam Thiên mua hay không, cách duy nhát chính là quay trở lại cửa hàng.

“Được, cô muốn chứng minh đúng không, chúng ta cùng đi.”

Tưởng Lam nói.

Nhìn thấy Tưởng Lam đồng ý, trên mặt Tưởng Uyên lộ ra nụ cười đắc ý, dường như đã thấy được tình huống khó xử bị vạch trần của Hàn Tam Thiên.

“Cậu vẫn nên cầu nguyện là người ta chưa báo cảnh sát đi, nếu không Tết Đoan Ngọ này, cậu chỉ có thể đón ở trong tù mà thôi.”

Trở lại trong cửa hàng, Tưởng Uyễn trực tiếp ném cái túi lên trên quây, nói với nhân viên thu ngân: “Mấy người làm việc cái kiểu gì vậy, đồ vật đắt tiền như vậy bị người khác đánh tráo mà cũng không phát hiện ra, không sợ ông chủ đuỏi việc mấy người sao?”

Mấy nhân viên bán hàng đều đi đến, vẻ mặt khó hiểu nhìn nhau.

“Tiểu thư, tôi không rõ những lời này của cô có ý gì.”

Nhân viên thu ngân nói.

“Có ý gì? Chính cô xem đi, cậu ta đã mua cái gì, lại lấy đi cái gì.”

Tưởng Uyễn nói.

Nhân viên thu ngân khó hiểu nhìn thoáng qua Tưởng Uyễn, lại nhìn qua Hàn Tam Thiên, đầu óc mơ hồ.

“Có chỗ nào không đúng sao? Ngài ấy đúng thật là đã mua cái túi này mà.”

Nhân viên thu ngân nói.

“Sao có thể như thế được chứ, cô trợn to mắt chó ra mà nhìn cho rõ, sao cậu ta có thể mua được cái túi này chứ.”

Tưởng Uyển nóng nảy. Cô ta muốn làm cho Hàn Tam Thiên mắt mặt chứ không phải là làm cho mình mắt mặt.

“Thưa cô, mời cô nói chuyện có tôn trọng, tuy rằng cô là khách hàng, nhưng không thể tùy tiện mắng chửi người khác như thế được. Ngài đây đúng thật là đã mua cái túi này, hơn nữa hóa đơn cũng ở đây, nếu như cô không tin có thể xem hóa đơn.”

Vẻ mặt nhân viên thu ngân mắt hứng nói, các cô đi làm ở những cửa hàng hiệu đắt tiền như thế này đều tiếp xúc với những người có tiền, tố chất của khách hàng vẫn rất cao.

Còn loại người giống như Tưởng Uyên, cho dù có cô ta chặn ở ngoài cửa, ông chủ dù biết cũng sẽ không trách cứ.

Tưởng Uyển chưa từ bỏ ý định mà đòi xem hóa đơn, hóa đơn bán hàng ghi rõ ràng só tiền đã thanh toán. Điều này khiến cho trái tim Tưởng uyễn ngay lập tức rơi xuống đáy vực.

Thật sự là do Hàn Tam Thiên mual Sao có thể như vậy được chứ, sao anh ta lại có nhiều tiền như vậy?

Tưởng Uyển nhìn Tô Nghênh Hạ, chẳng lẽ cô ta đã đưa tiền cho Hàn Tam Thiên từ trước đó, cố ý diễn ra vở kịch này sao?

“Tô Nghênh Hạ, không ngờ tới cô còn tâm cơ tính toán tôi, tôi thật sự đã xem thường cô rồi.”

Tưởng Uyễn cười lạnh nói.

“Có liên quan gì đến tôi.”

Tô Nghênh Hạ nói.

“Nếu không phải cô cho cậu ta tiền từ trước, sao cậu ta có thể mua được cái túi này cơ chứ, hơn nữa còn là cái túi mà cô vừa mới chọn. Đây là có âm mưu từ trước rồi, cô cố ý muốn làm tôi mất mặt.”

Tưởng Uyễn hận đến nghiền răng nghiền lợi, đáng lẽ ra đây là lúc cô ta tìm về cảm giác vượt trội, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải Tô Nghênh Hạ.

“Cháu muốn thể hiện trước mặt chị họ rằng mình sống rất là tốt cũng không cần dùng cách này chứ, đều là họ hàng thân thích, cần gì phải khiến mọi chuyện ầm ï khó coi như vậy hả?”

Tưởng Bác không vừa lòng hùa theo nói.

Tô Nghênh Hạ tức giận đến buồn cười luôn rồi. Rõ ràng chính là Tưởng Uyễn muốn làm khó dễ cô, nhưng bây giờ cô ta đã sai rồi, trên đời này làm gì có loại đạo lý nào như: ¡ thế.

“Cậu mợ, cháu sống có tốt hay không còn cần cho người khác xem hay sao? Cháu cũng không phải là loại người có chút tiền liền hận không thể để cho toàn thế giới biết, không cần lôi kéo cháu ra để khoe.”

Tô Nghênh Hạ nói.

Câu nói này, rõ ràng là mỉa mai Tưởng Uyễn, Tưởng Uyễển vừa nghe được đương nhiên sẽ không vui rồi, nói: “Tôi cũng phải là như người nào đó, rõ ràng là không có tiền, còn muốn phùng má giả làm người mập, mát một trăm ngàn tê, chằng phải về nhà phải uống gió Tây Bắc mà sống sao.”

Nhìn thấy hai người tranh cãi không ngớt, gương mặt ghê tởm của Tưởng Uyễn thật sự khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy buồn nôn, loại phụ nữ ham tiền như cô ta, cũng không biết Liễu Trí Kiệt vừa ý cô ta ở chỗ nào.

“Nếu đã đến đây rồi, cũng không thể về tay không được.”

Đột nhiên Hàn Tam Thiên mở miệng nói.

“Cậu lại muồn làm cái trò gì nữa?”

Tưởng Uyễn lạnh mặt hỏi.

“Trong cửa hàng này có những gì, gói lại toàn bộ cho tôi.”

Hàn Tam Thiên nói với mây cô nhân viên bán hàng.

Vẻ mặt mấy cô nhân viên bán hàng đang xem náo nhiệt ngơ luôn rồi, gói lại toàn bộ? Đây là muốn mua toàn bộ cửa hàng có đúng không? Tắt cả đồ bên trong cửa hàng, giá trị cũng máy triệu đấy!

“Thưa ngài, ngài không…Không có nói đùa chứ?”

Nhân viên bán hàng không thể tin được hỏi Hàn Tam Thiên.

“Đương nhiên là không rồi.”

Hàn Tam Thiên nói rõ ràng.

Mấy cô nhân viên hai mặt nhìn nhau, tuy rằng cửa hàng này của các cô không thể so sánh với các cửa hàng ở trong thành phó, không có đồ vật gì máy chục triệu, nhưng mà đồ máy triệu cũng không ít đâu, hơn nữa còn mua tất cả, cũng không phải tất cả đồ đều có sẵn trên kệ đâu.

Sắc mặt Tưởng Uyển xanh mét, trăm triệu lần cô ta cũng không ngờ đến Hàn Tam Thiên thế mà còn làm loạn đến mức thế này, mua toàn bộ cửa hàng, đây là cố tình muốn cô ta phải xấu mặt đúng không?

Nhưng lời nói nói ra thì rất dễ dàng, nhưng mà có tiền để trả không?

“Máy cô còn không nhanh chóng đóng gói thanh toán cho cậu ta sao?”

Tưởng Uyễn nghiền răng nghiền lợi nói.

Sự tức giận và những nhận thức lệch lạc về Hàn Tam Thiên dường như đã làm cho cô ta mắt đi lý trí, nhưng mà Liễu Trí Kiệt lại cảm thấy nều Hàn Tam Thiên dám nói như vậy, chắc chắn cậu ấy có thể làm được. Nói ra những câu khoác lác không có ý nghĩa gì như vậy, ngoại trừ kẻ muốn khiến mình mắt mặt ra còn có ai dùng nữa chứ?

Trong lòng Liễu Trí Kiệt toát ra một cái ý nghĩ, nhận thức của Tưởng Uyễn đối với người này, có lẽ là sai rồi, hơn nữa còn sai hoàn toàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK