Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 274:

 

“Lịch sự?” Trong nháy mắt Hàn Tam Thiên buông Thường Lang ra đã dùng sức đầy một cái, đẩy Thường Lang trở về chỗ ngồi, lúc này mới tiếp tục nói: “Lịch sự mà động tay động chân với con gái, trước giờ tôi chưa từng gặp luôn đấy. Cảnh cáo cậu, nói chuyện nhỏ giọng một chút, nếu không thì nhờ bảo vệ gọi 120 giúp cậu đi, xuống máy bay có thể tới bệnh viện luôn, tránh làm lỡ thời gian chữa trị tốt nhất.”

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Tam Thiên, Thường Lang không cho rằng anh chỉ nói đùa, có câu hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, anh ta cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

 

Một trận sóng gió nhỏ cứ thế kết thúc, cũng không dẫn tới cơn sóng quá lớn, dù sao lúc này cũng đang ở trên máy bay, Hàn Tam Thiên cũng không muốn làm lớn chuyện, nều không cũng không tiện xử lý.

 

“Anh không định cứ đề như vậy đấy chứ?”

 

Đến khi Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân trỏ về chỗ ngồi rồi, Đậu Duy nhỏ giọng nói với Thường Lang.

 

Biểu cảm của Thường Lang dữ tợn, cắn răng nghiên lợi nói: “Đến thành phố Phú Dương, anh muốn cho người này biết tay, đó chính là địa bàn của anh, đến lúc đó em muốn đối phó với anh ta thế nào anh đều có thể làm được.”

 

“Nếu anh đúng là đàn ông sẽ đi lấy lại thể diện ngay bây giờ.” Đậu Duy khinh thường nói. Cô ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện người đàn ông tương lai của mình là một tên nhãi con vô dụng, cho nên cô ta không thể nào tiếp nhận hành động lúc này của Thường Lang.

 

“Đậu Duy, giờ đang ở trên máy bay, gây chuyện trên máy bay sẽ bị kéo vào danh sách đen, sau này ngay cả tư cách ngồi máy bay cũng không có, sao anh có thể dẫn em ra nước ngoài chơi được…”

 

Thường Lang nói.

 

Nghe nói vậy, Đậu Duy cảm thấy có lý, cơn giận cũng tạm thời được đè nén xuống.

 

“Sau khi xuống máy bay, nếu biểu hiện của anh không thể khiến em hài lòng, sau này cũng đừng gặp em nữa.” Đậu Duy nói.

 

“Yên tâm đi, người nơi khác ở thành phố Phú Dương sao có thể đấu với anh? Tùy tiện cũng có thể chơi chết anh ta.”

 

Thường Lang khinh thường nói.

 

Sau khi máy bay tới thành phố Phú Dương, rời khỏi sân bay, Vương Mậu đã đứng đợi Hàn Tam Thiên.

 

Ông ta đã tới trước một ngày, giúp Hàn Tam Thiên lo liệu khách sạn nghỉ ngơi, đường đường hội trưởng hiệp hội cờ vây Thiên Vân lại đi trước theo sau lo cho Hàn Tam Thiên, đúng là vứt hết thể diện.

 

Đối với Vương Mậu, chút thể diện này cũng không tính là gì, chỉ cần Hàn Tam Thiên có thể chiến thắng trong trận tranh giải lần này, đây mới thật sự là thể diện, hơn nữa toàn bộ hiệp hội cờ vây Vân Thành cũng sẽ đều được hưởng vinh quang lây.

 

“Tam Thiên, khách sạn đã chuẩn bị xong, năm sao đó, nếu cậu cảm thấy có gì không ổn lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ đổi giúp cậu.” Vương Mậu nói với Hàn Tam Thiên.

 

Đối với sự nhiệt tình của Vương Mậu, Hàn Tam Thiên có thể tiếp nhận, nhưng trong lòng lại hơi vướng mắc, dẫu sao Vương Mậu là trưởng bối lớn tuổi, loại chuyện lo trước lo sau như thế sao lại có thể để ông †a làm được.

 

“Ông Vương, những chuyện nhỏ nhặt này tôi tự làm là được, sao có thể để ông làm chứ.” Hàn Tam Thiên nói.

 

tim mm= Vương Mậu khoát tay lia lịa nói: “Không sao không sao, chuyện quan trọng nhất bây giờ của cậu là nghỉ ngơi cho khỏe chuẩn bị chiến đấu, những chuyện khác đừng quan tâm làm gì. Có tôi ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết giúp cậu, cậu thích ăn gì cứ nói với tôi, tôi biết máy nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Phú Dương này, khẩu vị không giống nhau, cậu chọn theo sở thích là được.”

 

Hàn Tam Thiên cười khổ, không biết làm sao, ông đúng là chuẩn bị đầy đủ, không chỉ đặt khách sạn trước, ngay cả nhà hàng cũng đã chọn rồi.

 

“Ông Vương, ông như vậy sẽ khiến tôi ngượng lắm, ông là trưởng bồi mà.” Hàn Tam Thiên nói.

 

“Trưởng bối hay không trưởng bồi cái gì, ngay cả lão già Thiên Xương Thịnh kia cũng là học trò của cậu, tôi thì coi là cái gì.” Lúc Vương Mậu nói đến Thiên Xương Thịnh, trong ánh mắt còn mang theo chút hâm mộ.

 

Nhìn hai người Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân lên xe của Vương Mậu, Thường Lang nhíu mày. Mặc dù Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân ăn mặc chẳng ra sao nhưng đường trang chế tác thủ công trên người Vương Mậu lại khiến Đường Lang không thể không nhìn bằng cặp mắt khác, gia đình anh ta có tiếp xúc với một vài nhãn hàng thủ công đắt tiền trong nước, đường trang như vậy cha anh ta cũng có, động một tí đã máy chục nghìn đồng.

 

Người có thể mặc loại áo này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

 

“Thường Lang, anh không quên lời đã nói trên máy bay chứ?” Đậu Duy nhắc nhở Thường Lang, có thể cô ta không nhận biết được giá trị của món đường trang trên người Vương Mậu, đối với người chỉ biết đến nhãn hàng nước ngoài như cô ta, tất cả nhãn hàng cá nhân đều là rác rưởi.

 

“Em yên tâm, anh đã nói sao quên được, nhất định sẽ để em xem một màn kịch hay.” Mặc dù ngoài miệng Thường Lang đồng ý, nhưng sau khi thấy Vương Mậu, anh ta không thể không cần thận với thân phận của Hàn Tam Thiên, chẳng qua ở trước mặt Đậu Duy anh ta không thể chịu yếu thê mà thôi.

 

“Tốt nhất là rạch nát mặt con bé kia.” Đậu Duy cắn răng nghiến lợi nói. Có câu độc nhất lòng dạ đàn bà, khi Đậu Duy nhìn thấy Thích Y Vân sau khi rơi kính, trong lòng sinh ra một loại cảm giác tự tỉ mặc cảm, nhưng đối với con người cao ngạo như cô ta, sao có thể chấp nhận loại cảm giác này được, cho nên cô ta hận không thể phá hủy dung mạo của Thích Y Vân.

 

Một mâu thuẫn chỉ vì giọng nói to nhỏ, Đậu Duy có thể nghĩ đến biện pháp trả thù độc ác như vậy, từ điều này đã có thể thầy được tâm tư cô ta đáng sợ đến nhường nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK