Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 494:

 

“Nếu không có chuyện gì khác, thì cậu nhanh đi thu dọn hành lý đi. Tốt hơn hết là cậu nên rời đi càng sớm càng tốt.” Tưởng Lam nói xong, bèn đi lên lầu cùng với hợp đồng và thẻ ngân hàng. Bà phải nhanh chóng chia sẻ với Tô Quốc Diệu tin vui thú Vị này.

 

Khi Hàn Tam Thiên đang đóng gói đồ đạc trong phòng, Tưởng Lam cũng trở về phòng.

 

Tô Quốc Diệu vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa tỉnh dậy. Ông mở to đôi mắt một cách mơ hồ, cảm thấy rằng Tưởng Lam dường như đang nhìn chằm chằm vào chính mình Ông đột nhiên sợ rằng mình đã phạm phải sai lầm nào đó.

 

“Bà đang làm gì vậy?” Tô Quốc Diệu hỏi Tưởng Lam.

 

Tưởng Lam đang run rẩy vì phân khích.

 

Trước đây, việc có hàng chục ngàn nhân dân tệ trong gia đình sẽ khiến bà phẫn khích đến nỗi không thể ngủ cả đêm. Mặc dù điều kiện bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, nhưng bà chưa vẫn bao giờ được tiếp xúc với con số đáng báo động là năm mươi triệu.

 

“Ông nghĩ đây là gì?” Tưởng Lam giơ ra tắm thẻ ngân hàng và hỏi Tô Quốc Diệu.

 

“Đó không phải là thẻ ngân hàng sao? Có gì lạ nữa.” Tô Quốc Diệu tự hỏi.

 

“Ông nghĩ đây là tấm thẻ ngân hàng ở trong túi của ông sao?” Tưởng Lam lườm Tô Quốc Diệu, tiếp tục nói: “Thẻ này chứa năm mươi triệu đồng.”

 

Tô Quốc Diệu mỉm cười, năm mươi triệu đồng? Tưởng Lam đúng là điên vì tiền rồi.

 

“Bây giờ bà có đang mơ không. Nhanh thức dậy đi.” Tô Quốc Diệu nói.

 

“Tất nhiên là không rồi. Hàn Tam Thiên và Nghênh Hạ đã ký thỏa thuận ly hôn. Tiền này là tài sản mà Hàn Tam Thiên đã trao cho Nghênh Hạ. Vợ chồng cần phải chia sẻ tài sản. Sau khi ly hôn, mỗi người sẽ nhận được một nửa của nhau. Tôi không ngờ cậu ta lại giàu có như vậy.” Ngay cả bây giờ, Tưởng Lam vẫn cảm thầy không thể tin được. Trong hơn ba năm, hình ảnh của bà về Hàn Tam Thiên không có gì ngoài một tên phê vật. Làm sao bà có thể nghĩ rằng tên phế vật này lại giàu có như vậy?

 

Tô Quốc Diệu đã tỉnh táo, nói: “Hai đứa chúng nó đã ký đơn ly hôn rồi à? Sao có thể thê được? Sao Nghênh Hạ có thể ký được.”

 

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến nỗi Tô Quốc Diệu không thể tưởng tượng được.

 

Mới chỉ có một ngày trôi qua mà hai người đã ly hôn rồi?

 

Tưởng Lam không nói với Tô Quốc Diệu về vấn đề này, nên bây giờ ông không biết gì cả.

 

Với vẻ ngoài tự mãn, Tưởng Lam vừa cười vừa nói: “Hiệu suất làm việc của tôi rất nhanh, không giống như đồ vô dụng nhà ông, phải mất một thời gian dài cho một việc cỏn con.”

 

Trong lòng Tô Quốc Diệu không muốn nhìn thấy điều này, nhưng Tưởng Lam vẫn khăng khăng làm như vậy. Hơn nữa, bây giờ mọi chuyện cũng đã xong xuôi cả rồi, ông chỉ có thể thở dài: “Bà cũng thật là. Nếu Hàn Tam Thiên có thể vượt qua được thời gian khó khăn này, và nếu hai người họ tái hôn trong tương lai, bà có nghĩ là Hàn Tam Thiên vẫn sẽ coi bà như một người mẹ? “

 

Tưởng Lam liếc mắt một cách bất đắc dĩ và nói: “Với khả năng của mình, làm sao cậu ta có thể đối phó với nhà họ Hàn. Tôi đang mở đường cho nhà họ Tô thôi.”

 

“Bà có tin vào Hàn Tam Thiên chút nào không vậy?” Nếu như là trước đây, Tô Quốc Diệu có lẽ cũng sẽ có ý nghĩ tương tự như Tưởng Lam. Nhưng bây giờ, Tô Quốc Diệu không nghĩ như vậy. Vì ông thấy Hàn Tam Thiên có thể ấn nhẫn như vậy trong nhiều năm, thì cũng không phải là một loại người đơn giản.

 

Tình hình hiện tại có vẻ rất bất lợi cho Hàn Tam Thiên, nhưng Tô Quốc Diệu nghĩ rằng anh vẫn có khả năng xoay chuyền tình thề.

 

“Lấy cái gì để làm cho tôi tin tưởng vậy?

 

Cậu ta cơ bản không phải là một đối thủ ngang tầm rồi.” Tưởng Lam cười khẩy.

 

Tô Quốc Diệu lắc đầu một cách bắt lực.

 

“Ý ônglà gì? Tôi đang làm điều này cho gia đình của chúng ta. Ông nghĩ là tôi đang làm sai sao? Nếu như ông có bản lĩnh, thì đừng tiêu một xu nào ở cái thẻ này.”

 

“Tiền là cho Nghênh Hạ, bà không có quyền kiểm soát.” Tô Quốc Diệu nói.

 

“Tôi là mẹ của con bé, chẳng lẽ là nó sẽ không đưa cho tôi à?” Tưởng Lam không nghĩ đến việc chính mình sẽ giữ tắm chỉ phiếu này. Bà vẫn lo lắng rằng Hàn Tam Thiên sẽ phát hiện ra. Nhưng theo ý bà, thì ngay cả khi bà đưa tiền cho Tô Nghênh Hạ, khi bà muốn chỉ tiêu gì, Tô Nghênh Hạ cũng sẽ đưa cho bà.

 

Rốt cuộc thì, bà là một người mẹ. Không phải là hợp lý khi hỏi con gái cho mình một số tiền sao?

 

Ở tầng dưới, Hàn Tam Thiên đã đóng gói hành lý, sẵn sàng chuyển ra ngoài. Mặc dù Hà Đình chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà vẫn cảm thấy đang có biên động lớn.

 

“Tam Thiên, nếu cậu có bất kỳ câu hỏi gì, có thể liên hệ với tôi bát cứ lúc nào. Mặc dù bác Hà không thể giúp cậu nhiều, nhưng tôi vẫn sẽ có gắng hết sức để giúp.” Hà Đình nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Bác Hà, tất cả những gì bác cần làm là chăm sóc Nghênh Hạ. Tôi có thể xử lý phần còn lại.” Hàn Tam Thiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK