Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 199 Trong phòng VIP sang trọng nhất tại khách sạn Tông Hoàn, những thức ăn trên bàn cứ như bàn tiệc Mã Hán.

Khi Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Đường Tông cần thận đối xử với Hàn Tam Thiên, cô cảm thấy có chút lo lắng cùng đề phòng. Bởi vì cô không thể nhìn thấu được con người Hàn Tam Thiên và cũng cảm thấy khoảng cách giữa mình với Hàn Tam Thiên càng ngày càng xa.

Nhớ lại thời điểm Hàn Tam Thiên mới bước chân tới ở rễ nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp để thoát khỏi Hàn Tam Thiên, nhưng bây giờ cô cực kỳ lo lắng việc mình sẽ mát Hàn Tam Thiên. Cái cảm giác chênh lệch giữa người và người khiến cô cảm tháy khó chịu, hơn nữa dù Hàn Tam Thiên vẫn luôn bên cạnh cô, cô vẫn cảm thấy lo lắng.

Trong lúc ăn cơm, Hàn Tam Thiên nhận được một tin nhắn mà anh không ngờ tới. Sau khi nhìn nội dung tin nhắn, Hàn Tam Thiên vội vàng rời đi.

Đứng đợi thang máy, Hàn Tam Thiên nhìn mấy chữ “trên tầng thượng” thì không chờ nỗi.

Tuy thời gian đợi thang máy khá ngắn, nhưng từng giây từng phút đợi chờ đó lại trở thành thứ dày vò Hàn Tam Thiên.

Ngay lúc anh tới sân thượng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc anh mới nở nụ cười.

“Ngay cả Tần Thành. cũng không giam được anh, xem ra cùng trời cuối đất không có chỗ nào anh không trốn được.”

Đi tới gần, Hàn Tam Thiên mới nói.

Chuột Chữi quay đầu, chân thành tha thiết nhìn Hàn Tam Thiên, việc chạy trốn khỏi thành phố Tần với gã như chuyện nhỏ, chuyện đương nhiên, không có cảm giác hưng phần khi đạt được thành tự nào đó.

“Anh nói sai rồi, dưới bầu trời này, có một nơi mà tôi không trốn được.” Chuột Chũi nói.

Hàn Tam Thiên nhướn mày, anh đã thấy năng lực của Chuột Chũi, nơi canh phòng nghiêm ngặt như Tần Thành gã còn thoát được, vậy mà vẫn có chỗ gã không đi được sao?

“Vậy hử? Tôi tò mò rồi đó, nơi nào lại có thể nghiêm ngặt hơn Tần Thành tại đất nước này?” Hàn Tam Thiên tò mò.

“Chỗ nào tôi cũng không biết, chỉ biết nơi đó có tên là nhà tù Địa Tâm, thuộc tổ chức tư nhân, rất nhiều tội phạm có tội nặng đều được đưa tới Địa Tâm, rất nhiều cao thủ vượt ngục tới Địa Tâm đều biến mắt không còn dấu vết. Đó là nhà tù khủng bố nhất trong truyền thuyết, đã đi vào thì không thể đi ra.” Chuột Chũi nói.

“Nhìn bộ dáng này của anh, anh tính tới đó à?” Hàn Tam Thiên không hiểu nồi, nếu Chuột Chũi đã nói thế thì nhà tù Địa Tâm thực sự khủng bố, nhưng Chuột Chũi lại tỏ ra nóng lòng muốn thử.

“Cho tới nay, không có bất kỳ tội phạm trong nước vào ngục giam Địa Tâm, anh nói tôi có thể sao?” Địa Thử hỏi Hàn Tam Thiên.

“Nước ngoài không cho phép tử hình, luật pháp các nước khác nhau, dù anh có phạm vào tội lớn, cũng không thể bị đưa tới Địa Tâm. Hơn nữa chỗ nguy hiểm như thế anh cứ muốn tới làm gì?” Hàn Tam Thiên cười khổ, việc Chuột Chũi lấy vượt ngục làm thú vui khiến anh không hiểu nổi, hơn nữa có nhiều cao thủ không thoát khỏi nhà tù Địa Tâm, chẳng lẽ gã không lo mình không ra được?

“Anh biệt vì sao Địa Tâm tôn tại không?” Chuột Chũi nói.

“Nếu nó là tổ chức tư nhân, vậy vì lợi nhuận rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

“Không tệ.” Chuột Chũi gật đầu, nói: “Có rất nhiều người không thể chết, nhưng cũng không thể xuất hiện ở xã hội, sẽ được nhốt tại nhà tù Địa Tâm. Chuyện này không có quan hệ với tội của họ, anh không muốn biết những người trong đó là người như nào sao?”

Hàn Tam Thiên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý anh là gì?”

“Ý của tôi chắc anh cũng hiểu.” Chuột Chũi nói.

Hô hấp của Hàn Tam Thiên trở nên dồn dập. Thi Tinh từng nói qua, ông nội của anh có thể chưa chết, nếu đột nhiên ông không có bắt kỳ tin tức gì, liệu có phải ông bị nhót tại nhà tù địa tâ?

Nhưng sao Chuột Chũi lại biết chuyện này? Đây rõ ràng là chuyện riêng của nhà họ Hàn.

“Anh tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi, bằng không hôm nay anh phải chết ở đây.” Hàn Tam Thiên nói.

Thấy Hàn Tam Thiên sát khí đằng đằng, Chuột Chũi nhanh miệng ni ‘Anh đừng kích động, tôi chỉ suy đoán vậy thôi, hơn nữa tôi nói vậy để nhờ anh đưa tôi tới Địa Tâm thôi.”

“Tôi không hề biết nhà tù Địa Tâm là gì, anh dựa vào cái gì nghĩ tôi có thể giúp anh?” Hàn Tam Thiên nói.

“Bằng tiền đó, tổ chức tư nhân không phải để kiếm tiền sao?” Chuột Chũi cười nói.

“Lời giải thích này không khiến tôi hài lòng.” Hàn Tam Thiên đột nhiên bóp cổ Chuột Chũi.

Vì không thở được, nên mặt Chuột Chũi đỏ bừng, cầm tay Hàn Tam Thiên giãy dự, nhưng năng lực của gã chỉ ở phương diện vượt ngục, chứ không phải đánh đắm, về phương diện sức mạnh không phải đối thủ của Hàn Tam Thiên.

Ngay lúc Chuột Chũi sắp ngất vì thiêu oxy thì bị Hàn Tam Thiên ném xuống đất.

Chuột Chũi thở phì phò, tính mạng như đứng trên tầng băng mỏng, gã sợ hãi nhìn Hàn Tam Thiên.

“Còn lời giải thích nào khác không?” Hàn Tam Thiên hỏi.

Cảm giác chèn ép hít thở không nổi này khiến Chuột Chũi hối hận khi tìm tới Hàn Tam Thiên, nhưng đã tới tình huống này nếu không cho Hàn Tam Thiên một lời giải thích thích hợp, gã chết chắc rồi!

“Giải thích quan trọng sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ thử một lần? Tôi ít nhất cũng có khả năng chứng minh chuyện đó.” Chuột Chũi nói.

Hàn Tam Thiên im lặng một lúc.

Ông nội còn sống hay đã chết, anh không thể kiểm chứng, nhưng sự tồn tại của Địa Tâm chính là một nơi đáng để tìm hiểu, hơn nữa những lời nói của Thi Tinh vẫn quanh quân trong trí óc Hàn Tam Thiên.

Không thấy thi thể, sao có thể chứng minh ông nội chết thật rồi?

Về phần đạo sĩ kia Hàn Tam Thiên đã phái người điều tra, nhưng mãi tới giờ vẫn chưa cho tin tức, có lẽ Địa Tâm chính là một bước đột phá.

“Anh có thể vào nhưng không thẻ ra được, nhà tù giống như Địa Tâm nhát định sẽ có tín hiệu chắn sóng, sao anh có thể nói cho tôi biết?” Hàn Tam Thiên nói.

“Tôi yêu cầu một người bạn tù cấy chip tín hiệu vào trong người tôi, như thế tôi có thể liên lạc với anh.” Chuột chũi nói.

“Nhà tù Địa Tâm không thẻ tra ra cái chip đó thì không có tiếng thần bí vậy đâu, lời anh nói tôi không tin.” Hàn Tam Thiên nói.

“Có một loại chip lúc không sử dụng sẽ không phát ra tín hiệu, sẽ không bị điều tra ra.” Chuột Chũi nói.

Hàn Tam Thiên không hiểu nhiều về công nghệ cao cho lắm, nhưng chắc Chuột Chũi không nói dối, anh tùy tiện tìm người hỏi cũng có thể phân biệt thật giả.

“Cho nên người bạn tù kia của anh chính là kẻ chết thay?”

Chuột Chũi cười nói: “Đương nhiên rồi, một khi Địa Tâm tìm ra sóng tín hiệu chắc chắn tôi sẽ chết.”

“Tôi sẽ giúp anh sắp xếp.” Hàn Tam Thiên nói xong xoay.

người rời đi.

Chuột Chũi vuốt cổ, bộ dạng đại nạn không chết, sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi mới nói: “Mẹ nó, giao lưu với loại người như này quá nguy hiểm, suýt nữa mắt cả mạng, con đường này không dễ đi, người đi tìm anh ta, lại không biết đôi mắt anh ta nhìn thầu tắt cả.”

Xuống tầng, Hàn Tam Thiên đứng trước cửa chỉnh đón lại cảm xúc của mình một chút rồi đẩy cửa vào.

Khi anh muốn che dấu cảm xúc của mình, thì không có ai có thể nhìn ra, đây là phương pháp ngụy trang của Hàn Tam Thiên, nếu không anh ở nhà họ Hàn nhiều năm như thế một chút sơ suất cũng cũng bị Nam Cung Thu phát hiện.

“Sao thế?” Tô Nghênh Hạ hỏi, vừa rồi Hàn Tam Thiên rời đi mà không nói lời nào, cũng không kể chuyện gì xảy ra khiến cô cảm tháy lo lắng.

“Không có gì, anh gặp bạn thôi.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ gật đầu, không hỏi lại nữa, sau bữa cơm cả nhà tính về biệt thự nghỉ ngơi.

Nhưng ngay lúc tới cửa khách sạn, thì bọn họ nghe thấy âm thanh la khóc bên ngoài, nhìn theo hướng đó lại gặp ngay Tưởng Tặng nằm trên mặt đất, Lưu Hoa nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Bọn họ lại làm gì.” Tô Nghênh Hạ phiên chán, hiện giờ cô ghét cay ghét đẳng cả nhà này.

“Hàn Tam Thiên, cậu đánh con trai tôi thương nặng như thế này, đồ táng tận lương tâm, cậu ăn uống no đủ, bỏ mặc con trai tôi như này.” Lưu Hoa gào khóc với Hàn Tam Thiên.

Lấy thực lực chả Hàn Tam Thiên, đánh Tưởng Thăng bị thương nặng thì làm gì, dù anh muốn đánh chết gã cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng Hàn Tam Thiên đã khống chế lực tay, tùy sẽ khiến Tưởng Thăng đau đớn nhưng không đủ để gây thương tích.

“Lưu Hoa, bà muốn gì cứ nói thẳng.” Hàn Tam Thiên hỏi.

Lưu Hoa lau nước mắt, nói: “Con tôi cần tiền đi bệnh viện, cậu phải trả tiền, tiền chữa bệnh, tiền bồi dưỡng và tiền bồi thường thiệt hại tỉnh thần.”

Hàn Tam Thiên cười, mắt công diễn vở kịch như thế vì tiền, cũng thiệt cho bọn họ khi nghĩ ra trò đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK