Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55

Hàn Tam Thiên không nói chuyện, chạy xe lên sườn núi, Tô Nghênh Hạ không nói lên lời, trong lòng cô có rất nhiều vấn đề nhưng không thể cắt tiếng hỏi.

Anh thực sự chạy xe đến biệt thự Sơn Yêu!

Tuy Tô Nghênh Hạ chưa tùng tới biệt thự Đỉnh Vân, nhưng đã nghe qua rất nhiều quy định của khu biệt thự này.

Mỗi một biệt thự đều có khu vực của mình, không có người chủ đồng ý, người nào mà tùy tiện xông vào chắc chắn vi phạm quy định.

Mà khu biệt thự do nhà họ Thiên tại thành phố Thiên Vân xây dựng, cũng như tự quản lý mọi chuyện bên trong khu biệt thự, ai cũng không dám mạo hiểm vi phạm quy định của khu biệt thự.

Như thế, lý do anh có thể đi vào nơi này chính anh là chủ nhân của nơi này.

Khi Hàn Tam Thiên mở cửa ghế phụ, Tô Nghênh Hạ vẫn đang sững sờ, không dám xuống xe, sợ xuống xe giẫm lên địa phận của người khác.

“Đã đến cửa nhà mình rồi, sao em còn chưa xuống xe?” Hàn Tam Thiên cười.

“Cửa nhà… của em?” Tô Nghênh Hạ không tin được, đây là nhà cô? Sao có thể, đây là biệt thự Sơn Yêu, là biệt thự xa hoa nhất tại Thiên Vân, còn là biệt thự quý giá nhát.

Bà cụ nhà họ Tô nằm mơ cũng muốn vào khu biệt thự Đỉnh Sơn, chỉ có ở nơi này mới có thể bước chân vào xã hội thượng lưu tại Thiên Vân, nhưng mà…

Tô Nghênh Hạ cảm thấy mọi việc không hề thật, cứ như cô đang mơ, hơn nữa nằm mơ giữa ban ngày.

Hàn Tam Thiên đưa chìa khóa, nói tiếp: “Đây là nhà của chúng ta, nếu em không tin thì vào thử đi.”

Tô Nghênh Hạ xuống xe, tay cầm chìa khóa run run, cô nhìn Hàn Tam Thiên đi lại cửa, mới miễn cưỡng cử động.

Trong lòng như có sóng ngầm, đầu óc thì mơ hồ.

“Em xem thử có mở được không.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ hít một hơi thật sâu, mồ hôi ướt đẫm cả tay, cô run rẩy vươn tay, chìa khóa theo thế mà mãi không cắm vào Ä ỐØ.

“Hàn Tam Thiên, anh không gạt em chứ?

Anh có biết chúng ta bị người ở đây phát hiện, thì sẽ nhận hậu quả cực kỳ nghiêm trọng không.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Đương nhiên, quy định tại khu biệt thự Đỉnh Vân cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng chủ nhà về nhà thì làm gì có hậu quả.”

Tô Nghênh Hạ rốt cuộc cũng cắm được chìa khóa vào ổ, xoay khóa.

MỏI Mở thật rồi!

Trong nháy mắt, Tô Nghênh Hạ như bị giật điện, da gà, lông tơ đều dựng ngược.

Cô đẩy cửa, không có khung cảnh hào nhoáng chói mát, trước mắt Tô Nghênh Hạ là một căn nhà có nội thất giản dị, lấy màu đen trắng làm chủ, không trang trí rườm rà, nhìn rất sạch sẽ, gọn gàng.

“Em đã từng nói, nếu em có thể thiết kế một căn nhà cho riêng mình, em sẽ dùng phong cách đơn giản, trắng đen đan xen, không cần trang trí hoa lệ quá nhiều, chỉ cần đơn giản nhẹ nhàng, em hài lòng không?” Hàn Tam Thiên hỏi.

Ngay đến lúc này, Tô Nghênh Hạ vẫn cảm thấy mọi thứ không thật, cô như ở trong giấc mơ, một giấc mơ mãi mãi không tỉnh lại.

Trên tường của phòng khách có một bức ảnh cực lớn, chiếm một phần ba diện tích của tường.

Đó là bức ảnh cưới, biểu cảm của cô dâu chú rễ không hề hạnh phúc, người con gái nghiêm trang đứng ở đó, mang vẻ khó chịu cùng không vừa lòng.

Người đàn ông lại cười bất đắc dĩ cùng khổ tâm.

Tô Nghênh Hạ còn nhớ lúc ông nội yêu cầu hôn lễ, ép cô cùng Hàn Tam Thiên đi chụp ảnh cưới, nhưng đối với Tô Nghênh Hạ đó chỉ là quá trình mà thôi, cô không xem kết quả, cũng không bày bức ảnh chung nào với Hàn Tam Thiên.

Cô không ngờ Hàn Tam Thiên vẫn giữ ảnh cưới ba năm trước, mà cô, đã quên chuyện này từ lâu.

Đôi mắt bỗng chốc ngập nước, từng giọt nước mắt tràn ra.

Giọt mắt như thủy tinh lăn xuống gò má xinh đẹp.

Tô Nghênh Hạ ngồi xổm xuống, khóc òa lên.

Gương mặt Hàn Tam Thiên cực kỳ hạnh phúc, nhìn bức ảnh trên tường, đây là bức ảnh đã được treo ba năm trước, nhưng nó lại bị phủ bụi ba năm rồi.

Tô Nghênh Hạ khóc một lúc thì đột ngột đứng lên rồi chỉ ảnh cưới trên tường, nói: “Gỡ nó xuống đi.”

“Vì sao?” Hàn Tam Thiên không hiểu, sao cô vẫn không chấp nhận, ngay cả một tắm ảnh cũng không muốn nhìn sao?

Nếu đúng như thế, Hàn Tam Thiên cũng đồng ý, anh không ép buộc Tô Nghênh Hạ làm bắt cứ điều gì.

“Anh không nhìn thấy trên bức ảnh đó em miễn cưỡng như thế nào sao? Anh sao lại đối xử tốt với em như thế.” Tô Nghênh Hạ kể lễ.

Hàn Tam Thiên cau mày, không do dự nói: “Bởi vì em là vợ anh, chúng ta đã được quốc gia chứng thực.”

Tô Nghênh Hạ nhào vào ngực Hàn Tam Thiên, cũng may Hàn Tam Thiên có tập luyện, không bị tông ngã.

“Em không muốn nhìn nó, anh đốt nó đi.”

“Được.”

Tiếng khóc của Tô Nghênh Hạ đối với Hàn Tam Thiên là độc dược, chỉ cần Tô Nghênh Hạ vui vẻ, anh làm cái gì cũng được.

Chẳng phải là một tắm ảnh cưới sao?

Muốn vứt thì vút.

Mặc dù Hàn Tam Thiên cảm thấy miễn cưỡng, nhưng anh tình nguyện bản thân mình đau khổ cũng không muốn để Tô Nghênh Hạ buồn tủi.

Lúc này, Tô Nghênh Hạ lùi lại, nhìn sâu vào đôi mắt Hàn Tam Thiên, tuy lớp trang điểm đã trôi hết, nhưng sắc đẹp đấy vẫn khiến Hàn Tam Thiên rung động.

“Em muốn chụp lại.” Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên ngắn người, đôi mắt cay cay, lớn như thế này, từ nhỏ tới lớn chịu bao nhiêu tủi nhục, anh chưa từng khóc một lần nào, nhưng hiện tại, đôi mắt lại ngập nước.

Tô Nghênh Hạ lại nhào vào ngực Hàn Tam Thiên, nhón mũi chân, đặt đôi môi của mình lên.

Hàn Tam Thiên mắt kiểm soát, đứng đực người như khúc gỗ.

Thời gian trôi vừa nhanh nhưng cũng lại cực chậm, Hàn Tam Thiên chưa kịp cảm nhận cảm giác đó ra sao, Tô Nghênh Hạ đã đỏ bừng mặt chạy ra.

Anh liếm môi, dù vị của son môi cũng khiến anh cảm thấy ngọt ngào.

Hàn Tam Thiên ngồi trên sô pha, không thể kiềm chế được nụ cười của mình, anh nhìn ảnh cưới trên bức tường, lắm bẩm nói: “Không ngờ mày lại có tác dụng như này, tao giữ mày lại là lựa chọn đúng “

đắn.

“Nhưng vợ tao nói, mày không được đẹp nên đổi bức khác.”

“Mày đừng trách tao vô tình, ai bảo vợ tao là nhát.”

Tô Nghênh Hạ chạy vào phòng vệ sinh, mặt nóng bừng bừng, tuy cô không hối hận, nhưng ngại muốn chết.

Chuyện như thế này, chẳng phải con trai nên làm trước sao? Sao cô không khống chế được bản thân mình vậy?

“Anh ấy chắc chắn cảm thấy mình không biết kiềm chế, tùy tiện đụng chạm như thế.”

“Nhưng mình là vợ anh ấy cơ mà, đụng một chút cũng đâu sao.”

“Nhưng mình đã bao giờ thực hiện bổn phận của người vợ, không xứng là vợ anh ấy.

“Xong rồi xong rồi, hình tượng của mình bị hủy rồi.”

Tô Nghênh Hạ nói lung tung trước gương, ngay bản thân cô cũng không rõ mình đang nói gì.

Sau một lúc, ngoài cửa toilet có tiếng gõ.

“Em muốn trốn trong đó cả đời à? Em không muốn xem nhà mình ra sao như?”

Giọng của Hàn Tam Thiên vang lên.

Trái tim Tô Nghênh Hạ đập như con nai chạy loạn, còn kích thích hơn tàu lượn siêu tốc, mãi không bình tĩnh được.

“Em… em, chờ em chút, em muốn make up lại.” Tô Nghênh Hạ không thể dũng cảm đối mặt với Hàn Tam Thiên ngay giờ khắc này, cô đành tìm cớ trốn trong WC.

Hàn Tam Thiên đột nhiên nói: “Son môi của em là loại gì thế, vị được đó.”

Tô Nghênh Hạ hận không thể thu nhỏ lại, trốn theo đường cống thoát nước ra ngoài.

Cả hai giằng co đến lúc Tưởng Lam gọi cho Tô Nghênh Hạ, vì thế cô đành ra bên ngoài, khi Tưởng Lam hỏi vấn đề nhà ở, cô trả lời có lệ.

Giống như cô, khi Hàn Tam Thiên không dẫn đi xem nhà, cô sẽ không bao giò tin, nên dù Tô Nghênh Hạ có nói cho Tưởng Lam thì bà cũng không tin. Dù sao mai đến ngày rồi, không cần thiết giải thích nhiều.

Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ đi dạo quanh căn biệt thự, ngắm nghía từ trong ra ngoài, cả hai biết ý không nhắc chuyện vừa nãy nữa, chẳng qua không khí giữa hai người hiện tại đã có biến đồi.

Rốt cuộc bọn họ cũng tiến thêm được một bước, Hàn Tam Thiên sung sướng như ở trên mây, anh bắt đầu cân nhắc chuyện có con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK