Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 277:

 

Mà lúc này Đậu Duy lại không sợ, bởi vì cô ta cảm thấy người trước mặt chỉ là Thích Y Vân tìm tới cố ý hù dọa bọn họ.

 

“Một đứa con gái mặc đồ vứt đi lại còn là cô chủ, lần đầu tiên tôi thấy cô chủ nghèo như vậy đấy, anh trở về nói cho con nhỏ hạ tiện đó là Đậu Duy tôi không dễ bị hù dọa đâu.” Đậu Duy nói.

 

Đông Hạo nghe thấy câu này, lập tức nhíu mày, gã sẽ không cho phép bắt cứ kẻ nào nói xấu về Thích Y Vân, ở trong lòng gã, Thích Y Vân giống như nữ thần, không thể để bất kỳ người nào khinh nhờn, Đậu Duy lấy tư cách gì?

 

“Hù dọa cô?” Giọng nói của Đông Hạo vừa phát ra, dao đã đâm vào cổ Thường Lang.

 

Trong chớp mắt rút dao, Thường Lang che cổ, máu chảy như suối, trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đông Hạo, rõ ràng là con nhỏ Đậu Duy kia nói lời không lên nói, vì sao người gặp họa lại là anh ta?

 

Thấy cảnh này, Đậu Duy lập tức bối rồi, hù dọa cô ta? Đây vẫn chỉ là hù dọa cô ta thôi sao?

 

Oa một tiếng, Đậu Duy lớn tiếng khóc, khóc thảm thiết nói: “Đừng, đừng, cầu xin anh đừng giết tôi.”

 

Thường Lang đã ngã xuống đất, máu đỏ tươi dưới ánh trăng có vẻ cực kỳ quỷ dị, gan của Đậu Duy cũng sắp vỡ rồi, nước mắt nước mũi lẫn lộn với nhau, không ngừng dập đầu.

 

“Bất kính với cô chủ, chỉ có cái chết mới có thể chuộc tội.” Đông Hạo đi tới trước mặt Đậu Duy, kéo tóc để cô ta ngẳắng đầu lên, trong mắt không mang theo chút cảm xúc nào, một dao chấm dứt tính mạng Đậu Duy.

 

Giết hai người, Đông Hạo lôi một điều thuốc ra, không hề hoảng sợ, biểu hiện vô cùng ổn định, sau khi nhìn hai thi thể cũng không có ý định giết người chôn xác mà lại sải bước rời đi.

 

“Cô chủ, chỉ cần một ngày Đông Hạo còn tồn tại, tuyệt đối sẽ không để kẻ khác làm nhục cô, chỉ có tôi mới có thể đứng bên cạnh cô, chỉ có tôi.”

 

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tam Thiên thức dậy lúc tám giờ, còn chưa kịp tính đi ăn sáng, chuông cửa đã vang lên.

 

Vương Mậu đảm nhận công việc của phục vụ, vậy mà lại đưa bữa sáng tới cho Hàn Tam Thiên, loại chăm nom từng li từng tí như vậy khiến Hàn Tam Thiên hơi nhức đầu.

 

“Ông Vương, ông làm như vậy, tôi rất áp lực.” Hàn Tam Thiên cười khổ nói.

 

“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ, cậu đừng nghĩ nhiều, một cái nhắc tay thôi mà.” Vương Mậu cười nói.

 

Hàn Tam Thiên bát đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ông Vương, ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ có hết sức tranh giải.”

 

Không hạn ché số lần thưởng thức mùi vị son môi, chỉ dựa vào điều này, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không lơ là trong cuộc thi, cho nên dưới cái nhìn của anh, sự lo lắng của Vương Mậu hoàn toàn là không cần thiết.

 

“Đúng rồi, mấy ngày nay tốt nhất cậu đùng đi đâu, ở yên trong khách sạn, bây giờ thành phố Phú Dương không yên ồn, đừng để xảy ra chuyện bất trắc gì.”

 

Vương Mậu nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Sao lại không yên ỗn?” Hàn Tam Thiên nghỉ ngờ hỏi.

 

“Sáng sớm hôm nay tôi dậy xem thời sự, tối hôm qua có hai người bị giết ở ngoại ô, một nam một nữ, còn rất trẻ, bị người ta cắt cổ, thật là đáng tiếc, đời người tốt đẹp, nói không còn là không còn.” Vương Mậu thở dài nói, thế sự vô thường, ngày mai và điều bất trắc cuối cùng thứ gì tới trước cũng không nói chắc được.

 

Cắt cổi Thù hận lớn tới mức nào mới có thể dùng cách này giết người.

 

Hàn Tam Thiên vội vàng mở tỉ vi, thời sự đài truyền hình địa phương đang liên tục đưa tin về chuyện này, trong thời gian ngắn đã xôn xao dư luận.

 

“Nghe nói cái cậu trai trẻ tên là Thường Lang kia điều kiện gia đình rất tốt, còn cả quãng đời tốt đẹp chưa kịp hưởng thụ.”

 

Vương Mậu thở dài nói.

 

“Ông nói gì?” Hàn Tam Thiên nghe thấy câu này, lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Mậu.

 

Thấy Hàn Tam Thiên phản ứng lớn như vậy, Vương Mậu không hiểu ra sao, nói: “Sao vậy, cậu biết người này à?”

 

“Không phải cô gái bị giết tên là Đậu Duy đất chứ?” Hàn Tam Thiên nói, cho dù lúc này anh cũng không có cách nào bình tính nồi, cõi đời này có chuyện trùng hợp như Vậy sao?

 

Ban ngày đắc tội Thích Y Vân, buổi tối đã bị người ta cắt cổ!

 

“Đúng vậy, hai người đó thật sự là bạn cậu?” Vương Mậu kinh ngạc nói.

 

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên trầm xuống, thời điểm hai người này chết quá trùng hợp, hơn nữa thủ pháp giết người mang tính trả thù như vậy, mục đích vô cùng rõ ràng.

 

Nếu không phải anh làm, như vậy tuyệt đối không khỏi liên quan đến Thích Y Vân!

 

Hàn Tam Thiên đột nhiên nghĩ tới tình huống gặp phải khi đi mua mắt kính với Thích Y Vân hôm qua. Chẳng lẽ lúc ấy theo dõi bọn họ không phải là người của Thường Lang mà là người của Thích Y Vân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK