Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501:

 

Lúc này một người đàn ông trung niên bước tới chỗ người phụ nữ, chỉ vào Mễ Phỉ Nhi lên tiếng mắng chửi: “Người phụ nữ thối tha, cô định làm gì? Chuyện nhà chúng tôi, cô quản lý được hả?”

 

“Tôi chỉ có lòng tốt khuyên cô ấy, lỡ như nó cắn người thì đối với ai cũng không tốt.” Khí thế của Mễ Phỉ Nhi rõ ràng đã yếu đi một ít. Dù sao đối phương cũng là một người đàn ông cao lớn, lỡ như xảy ra xô xát, người thua thiệt chắc chắn là cô rồi.

 

“Nếu nó cắn ñgữời thì tôi BữnB SỐ tiền bồi thường, không liên quan gì tới cô thì đừng có xen vào chuyện của người khác. Mau cút đi.” Người đàn ông trung niên tức giận nói.

 

Mễ Phỉ Nhi tức đến nỗi muốn hộc máu.

 

Lúc này cô thây Hàn Tam Thiên đã về tới dưới lầu, vốn tưởng rằng Hàn Tam Thiên sẽ tới nói giúp vài câu. Có một người đàn ông bên cạnh, sự tự tin của cô cũng sẽ tăng lên đôi chút. Nhưng mà điều khiến cho Mễ Phỉ Nhi không ngờ chính là – Hàn Tam Thiên lại bình tĩnh rời đi.

 

Anh… Anh có còn là đàn ông hay không, cứ rời đi như vậy à?

 

Hàn Tam Thiên không muốn xen vào việc của người khác. Hơn nữa nhìn thái độ lãnh đạm như muốn tránh xa người khác ngàn dặm của Mễ Phỉ Nhi, cô hẳn là cũng không muốn anh nhúng tay vào. Đã như vậy thì anh cần gì phải tự khiến bản thân mắt mặt chứ.

 

Bước vào thang máy, lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, bèn thấy Mễ Phỉ Nhi tức giận đùng đùng bước vào.

 

“Xem trò hay có vui không?” Một lát sau, Mễ Phi Nhi nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Nếu đổi lại là Dương Manh thì tôi sẽ hỗ trợ.” Hàn Tam Thiên nói.

 

Những lời này khiến cho Mễ Phỉ Nhi có chút kinh ngạc. Ý của anh là vì người đó là cô nên anh mới không hỗ trợ? Tên này có cần phải nói thẳng ra như vậy không hả?

 

“Cũng đúng thôi, Dương Manh rất dễ lừa.

 

Đối với manh lới anh hùng cứu mỹ nhân tha này, cô ấy càng dễ dàng mắc mưu hơn.”

 

Mễ Phỉ Nhi nghiền răng nghiền lợi nói.

 

Hàn Tam Thiên cười nhạt, nói: “Nếu muốn làm núi băng thì phải chịu phần rét lạnh này. Ra vẻ ăn trên ngồi trước rồi lại muốn người khác phải giúp. Chẳng lẽ toàn bộ thế giới đều thiếu nợ cô hay sao?”

 

Nói xong câu đó, vừa hay thang máy cũng đã tới tầng mười sáu, Hàn Tam Thiên đi ra thang máy, để lại một mình Mễ Phỉ Nhi vẫn đang ngắn người.

 

Mễ Phi Nhi rất đẹp, thế nên dù cô giống như một núi băng thì cũng có rất nhiều người đàn ông chủ động chạy tới lấy lòng cô. Chuyện này khiến cho Mễ Phỉ Nhi có thói quen rằng: Những người đàn ông bình thường đều sẽ coi cô là nhát.

 

Trong mắt Mễ Phi Nhi, Hàn Tam Thiên đi thuê phòng giống cô, tất nhiên sẽ không có gì đặc biệt cả.

 

Nhưng cô lại không thể nào ngờ được, Hàn Tam Thiên lại dám nói ra những lời này.

 

Cô tự cảm thấy mình rất lạnh nhạt, nhưng Hàn Tam Thiên cũng lạnh nhạt, dường như còn cao hơn cô một bậc.

 

Nhìn Hàn Tam Thiế mở cửa vào nhà, Mễ Phỉ Nhi nghiên răng nghiền lợi nói: “Trên đòi này có một loại đàn ông, không có bản lĩnh mà còn rất kiêu ngạo, chính là nói loại đàn ông như anh đó.”

 

Sau đó cô nổi giận đùng đùng đi về nhà.

 

Lúc này Dương Manh đang nấu cháo trong bếp. Tuy rằng cô không thích tập thể dục buổi sáng nhưng cũng rời giường từ rất sớm. Bữa sáng mỗi ngày hầu như đều do Dương Manh tự nấu.

 

“Chị Phỉ Nhi, ai chọc chị tức giận vậy?”

 

Dương Manh khó hiểu nhìn Mễ Phỉ Nhi.

 

“Còn không phải do cái tên ở phòng đối diện kia.” Mễ Phỉ Nhi oán giận nói.

 

“Anh Hàn à?” Dương Manh hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Hàn cũng rời giường sớm như vậy hả?”

 

“Chị Phỉ Nhi, tục ngữ có câu bà con xa không bằng láng giềng gần. Chúng ta cần xây dựng mồi quan hệ tốt với láng giềng, hay là em bảo anh ấy qua đây ăn sáng chung nhé.” Dương Manh nói.

 

Bây giờ Mễ Phỉ Nhi hận không thể rút gân vế lột da Hàn Tam Thiên. Từ nhỏ đến lớn, Hàn Tam Thiên là người đầu tiên đối xử với cô lãnh đạm như vậy, còn muốn đến nhà cô ăn sáng hả, điều này sao có thể được.

 

“Con bé này, sớm muộn gì em cũng sẽ bị người ta lừa gạt đó. Thân thiết với anh ta lắm sao mà mời anh ta đến nhà ăn sáng.”

 

Mễ Phi Nhi nói với vẻ trách cứ.

 

Dương Manh chẹp miệng, không dám nói thêm lời nào nữa. Tuy rằng có đôi khi Mễ Phỉ Nhi rất mạnh mẽ nhưng Dương Manh biết cô chỉ muốn tốt cho mình. Nếu không cô sớm đã bị máy tên đàn ông kia lừa rồi.

 

“Vậy được rồi, chỉ chúng ta ăn thôi.” Dương Manh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK