Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 147: Chứng minh thế nào

Hôm sau, thủ đô.

Nam Cung Thiên Thu nhận được một bức thư cá nhân, nhà tù Tần Thành đã phát hiện Hàn Tam Thiên vượt ngục, tuy rằng người bị bà mua chuột tạm thời đè chuyện này xuống, nhưng đối phương cũng yêu cầu bà phải đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi thành phố Thiên Vân trong thời gian ngắn nhất, nếu không một khi chuyện bị phơi bày ra ánh sáng, không chỉ nhà họ Hàn xong đời, tất cả những người liên quan tới chuyện này cũng sẽ bị liên lụy.

Nam Cung Thiên Thu biết chuyện này sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu, tuy rằng hiện tại bà rất muốn giết Hàn Tam Thiên luôn, thế nhưng trước đó phải đuổi Hàn Tam Thiên khỏi thành phố Thiên Vân mới được, dù sao bà còn phải bảo vệ đứa cháu trái yêu dấu của mình – Hàn Quân.

Cùng ngày, Nam Cung Thiên Thu ngồi máy bay đến thành phố Thiên Vân.

Đã bao nhiêu năm, Nam Cung Thiên Thu chưa từng rời khỏi thủ đô, còn lần này, vì Hàn Quân mà không tiếc khổ cực bôn ba, bà cụ này cũng thật là đủ tận tâm tận lực.

Chỉ tiếc, người bị Nam Cung Thiên Thu cực kỳ khiên bỉ và xem thường, nhất định sẽ khiến bà thua cả ván.

Tướng đề vương!

Thứ đốn đáng lẽ thuộc về Hàn Tam Thiên.

Mấy ngày nay Tô Nghênh Hạ đều ở nhà Thẳm Linh Dao, để \ tránh gặp phải Hàn Quân nên cả công ty cô cũng không đến, hôm nay nếu không phải hai người cần dự trữ chút đồ ăn trong nhà thì chưa chắc sẽ ra ngoài.

Nhưng khiến Tô Nghênh Hạ không ngờ là, vừa xuống lầu cô đã nhìn thấy Hàn Tam Thiên.

Thâm Linh Dao lập tức cản trước mặt Tô Nghênh Hạ, quát với Hàn Tam Thiên: “Anh mau cút đi, ban ngày chặn chúng tôi, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh hay không.”

Hàn Tam Thiên nhìn Tô Nghênh Hạ, nói: “Là anh.”

Tỉnh thần Tô Nghênh Hạ hoảng hốt, giọng điệu và thần thái quen thuộc này, giếng Hàn Tam Thiên như đúc.

Trên người tên kia không có loại cảm giác quen thuộc này.

Chẳng lẽ, Hàn Tam Thiên đã trở về rồi u?

“Anh… anh là Hàn Tam Thiên?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, nói: “Người lúc trước em gặp tên là Hàn Quân.”

Lo lắng và nhớ nhưng của Tô Nghênh Hạ dành cho Hàn Tam Thiên trong thời gian này đã biến hết thành thủy triều, không nhịn được muốn nhào về phía Hàn Tam Thiên.

Nhưng vừa đi được một bước, Thẩm Linh Dao đã tóm tay cô lại, nói: “Nghênh Hạ, cậu đừng tin anh ta dễ như vậy, ai biết tên này rốt cuộc có phải thật hay không.”

Tô Nghênh Hạ vừa được nhắc nhở như vậy cũng biết không thể dựa vào cảm giác mà tin tưởng người trước mắt, lỡ như vẫn là gã giả dạng, chỉ cố ý diễn kịch thì sao?

“Anh dựa vào cái gì chứng minh anh là Hàn Tam Thiên?” Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ, nói: “Không ngờ rằn, anh còn phải chứng minh anh là anh, chuyện này…”

“Cậu xem, tớ đã nói là anh ta giả bộ mà, anh ta không biết gì cả.” Thẩm Linh Dao lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn Hàn Tam Thiên.

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ cảm giác người trước mắt là Hàn Tam Thiên, nhưng nếu anh không chứng minh được, Tô Nghênh Hạ cũng sẽ không tin.

“Nếu anh không thể chứng minh bản thân thì không phải là Hàn Tam Thiên.” Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên sờ mũi, nói: “Khi em ngủ đôi khi sẽ ngáy, thường xuyên ngủ ở đầu giường, tỉnh lại ở cuối giường.”

“Mặc đồ lót không cùng bộ.”

“Ăn cơm không thích ăn rau thơm hành thái, hơn nữa mỗi bữa đều ăn hai chén cơm trắng.”

Nghe thấy máy câu này, Tô Nghênh Hạ chết trân tại chỗ.

Mấy chỉ tiết nhỏ trong sinh hoạt này, anh có thể nói ra, cho thấy ì vô cùng hiểu rõ cô, nếu không phải sớm chiều ở chung, căn bản không thể biết được những chuyện này.

Quan trọng nhất là, Tô Nghênh Hạ cho rằng chuyện nội y cả Hàn Tam Thiên cũng sẽ không biết, chẳng… chẳng lẽ anh nhìn thấy gì đó rồi?

“Sao nào, bây giờ tin anh rồi chứ?” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Mặt Tô Nghênh Hạ ửng đỏ, chuyện ngủ và ăn ngược lại không sao, nhưng sao anh biết cô không thích mặc cả bộ nội y?

“Sao… sao anh lại biết em không phối nội y?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Khụ khụ.” Hàn Tam Thiên lúng tung ho khan một trận, làm sao biết? Đương nhiên là nhìn lén mới biết, nhưng nếu nói ra nhất định sẽ bị Tô Nghênh Hạ đập chết.

“Chuyện này… quần áo trong tủ quần áo lộn xộn nên anh đoán là vậy.” Hàn Tam Thiên nói qua loa.

“Đoán cái gì, tôi thấy rõ ràng là anh nhìn lén, lưu manh.” Thẳm Linh Dao xem náo nhiệt không chê lớn chuyện khinh bỉ nhìn Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Tam Thiên hung hăng trợn mắt liếc Thầm Linh Dao, nói: “Trả tiền.”

Thẩm Linh Dao nghe câu này không khỏi rụt cỗ một cái, cả chuyện này mà anh cũng biết, xem ra đúng là Hàn Tam Thiên rồi.

“Ừm… những chuyện về hai người, hai người tự thảo luận đi, tôi còn có việc, đi trước đấy.” Lòng bàn chân của Thẩm Linh Dao như bôi dầu, chạy nhanh hơn bắt kỳ ai.

Tô Nghênh Hạ tiến đến trước mặt Hàn Tam Thiên, không kìm được muốn ôm Hàn Tam Thiên, bởi vì gần đây cô quá lo lắng cho an toàn của Hàn Tam Thiên, nhưng tay chộn rộn, cuối cùng bị cô nhịn xuống.

“Anh đi đâu, xảy ra chuyện gì?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Em muốn biết anh là ai không?” Hàn Tam Thiên nói.

Đó là bí mật lớn nhất của Hàn Tam Thiên, cũng là chuyện Tô Nghênh Hạ tò mò nhát, dĩ nhiên cô muốn biết.

Cô gật đầu như gà con mỗ thóc.

“Anh là…”

Trong miệng vừa thốt ra hai chữ, điện thoại của Hàn Tam Thiên đã vang lên, hơn nữa còn là Mặc Dương gọi tới, xem ra đã có tin tức của Hàn Quân.

Sau khi nhận điện thoại, xác định đã tìm được Hàn Quân ở Kim Kiều Thành, cúp điện thoại, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ: “Em về nhà trước đi, anh còn có chút chuyện cần làm.”

Tô Nghênh Hạ gật đầu, dặn dò: “Cần thận một chút.”

“Yên tâm đi, tôm tép nhãi nhép mà thôi.” Dút lời, trong nháy mắt Hàn Tam Thiên xoay người, trên mặt bị băng giá bao trùm.

Kim Kiều Thành.

Trong phòng của Hàn Quân, tất cả phụ nữ đã bị thuộc hạ của Mặc Dương đuổi đi, một đống đàn ông gần như đứng chật ních cả phòng.

Đối mặt tình huống này, trong lòng Hàn Quân vẫn rất sợ, xem tình hình này, có lẽ trước kia Hàn Tam Thiên đã đắc tội bọn họ nên mới tìm tới tính lên đầu gã.

Thằng em trai phế vật này, vậy mà còn có kẻ thù, con mẹ nó đúng là rác rưởi.

“Các người muốn làm gì, đòi tiền hả?” Hàn Quân hỏi.

Mặc Dương cười lạnh, thằng ranh này đúng là giống Hàn Tam Thiên như đúc, không hỗ là chui ra từ bụng mẹ cùng nhau, cho dù ông đã cực kỳ quen thuộc với Hàn Tam Thiên vẫn không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

“Đúng vậy, đòi tiền, nợ tao hai tỷ, mày định chừng nào trả?”

Mặc Dương cười hỏi.

Trong lòng Hàn Quân hốt hoảng, sao tên phế vật kia lại thiếu món nợ hai tỷ không lồ, đây mẹ nó là làm thủng trời rồi dùng để vá trời hả?

“Nếu hôm nay mày không trả nỗi tiền, tao chỉ có thể tháo tay chân mày ra, mày tự xem rồi xử lý đi.” Mặc Dương uy hiếp.

Hàn Quân vừa ra khỏi nhà tù tần Thành, còn chưa kịp hưởng l thụ cuộc sống, néu không có tay chân, có thể sẽ hoàn toàn bến thành phế vật.

Lúc này, gã không thèm quan tâm chuyện nhà họ Hàn đánh tráo bại lộ nữa, nói với Mặc Dương: “Các người nhận nhằm người rồi, tôi không phải Hàn Tam Thiên, tôi là Hàn Quân, đây là thẻ căn cước của tôi.”

Hàn Quân móc thẻ căn cước của mình ra, Mặc Dương loáng thoáng thấy mấy chữ thủ đô.

Nếu gã tới từ thủ đô, vậy nhất định Hàn Quân cũng là người thủ đô.

Thủ đô ở cách rất xa, sao Hàn Tam Thiên lại tới nhà họ Tô ở rễ chứ?

“Con mẹ nó mày tưởng tao ngu hả? Mày nói không phải là không phải, mau lấy tiền ra, nếu không thì đưa tay chân ra.”

Mặc Dương vừa dút lời, những người khác đứng trong phòng đã lấy ra con dao sáng bóng.

Hàn Quân trực tiếp bị tình cảnh này dọa sợ tè ra quần, lập tức quỳ xuống cầu xin Mặc Dương tha thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK