Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 429:

 

Còn Tưởng Hoành hiển nhiên không định giữ sĩ diện, điều này có lẽ chính là đặc tính riêng của người nhà họ Tưởng. Trên dưới ba đời ai cũng như vậy, duy có Tô Nghênh Hạ là không bị ảnh hưởng.

 

Trong phòng khách, Tưởng Lam sứt đầu mẻ Em Bà biết Tô Nghênh Hạ chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này. Nhưng Tưởng Hoành đã nói tới mức này rồi, bà cũng không có cách nào khác, giờ chỉ có thể kì vọng thái độ của Tô Nghênh Hạ đừng quá cương quyết.

 

Trên đỉnh núi, hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đang nghỉ ngơi. Mỗi khi ở nơi này mà nhìn toàn cảnh thành phố Thiên Vân, tâm trạng Tô Nghênh Hạ đều vô cùng vui vẻ. Cô không có ý nghĩ đạp lên vạn vật mà chỉ đơn thuần cảm thấy đứng trên cao mới có thể nhìn thấy nhiều cảnh đẹp hơn.

 

“Tam Thiển, qua mấy ngày nữa trong nhà yên tĩnh rồi thì chúng ta treo ảnh cưới lên đi.” Tô Nghênh Hạ cười hạnh phúc nói.

 

Cô đã chờ mong chuyện này từ lâu, ảnh cưới chụp lại cuối cùng đã hoàn thành rồi, mỗi khi nghĩ vậy trong lòng sẽ vô cùng cảm động. Đồng thời cô cũng sẽ cảm thầy.

 

mình có lỗi với Hàn Tam Thiên quá nhiều, bởi vì đây vốn là chuyện nên hoàn thành từ ba năm trước, nhưng cô lại để anh phải đợi hơn ba năm trời.

 

Lời nói của Tô Nghênh Hạ khiến Hàn Tam Thiên lộ ra nụ cười khổ, có vẻ cô còn chưa nhận ra được mục đích người nhà họ Tưởng đến thành phố Thiên Vân.

 

“Bọn họ sẽ không đi đâu.” Hàn Tam Thiên nói thẳng.

 

Tô Nghênh Hạ sững sờ nhìn Hàn Tam Thiên, thấy Hàn Tam Thiên nhướng mày với mình, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tức giận.

 

“Anh định nói bọn họ muốn ở mãi trong thành phố Thiên Vân sao?”

 

Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: “Em nghĩ mà xem, đối với bọn họ mà nói, huyện Bân chẳng có gì cả, nhưng thành phó Thiên Vân thì khác. Em là chủ tịch công ty nhà họ Tô đó.”

 

Tô Nghênh Hạ lạnh mặt, nói: “Với năng lực của bọn họ, sao có thể có tư cách đi làm ở công ty chứ?”

 

“Có năng lực hay không không quan trọng, quan trọng là mẹ sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Có điều theo anh thấy, chắc là bà không từ chối được đâu, cho nên hiện giờ nói không chừng đã ở nhà chờ em rồi đó.” Đối với đám sâu mọt ăn hại nhà họ Tưởng này, Hàn Tam Thiên hiểu rõ vô cùng. Nguyên nhân bọn họ tới tuyệt đối không thể đơn giản được, mà khả năng duy nhất anh có thể nghĩ tới chính là thân phận hiện giờ của Tô Nghênh Hạ, chủ tịch công ty, lợi ích có thể đem tới cho bọn họ là quá nhiều.

 

Về phần Tưởng Lam, Hàn Tam Thiên không cần nghĩ cũng biết bà sẽ quyết định thế nào. Một người trọng sĩ diện, được người ta tùy tiện tâng bốc vài câu, sao có thể không đắc ý vênh váo chứ?

 

“Anh giỏi vậy sao? Nói chuẩn đến thế à?

 

Em không tin.” Tô Nghênh Hạ nói. Hàn Tam Thiên đâu phải thầy bói, sao có thể suy đoán mọi chuyện rõ ràng như vậy được?

 

“Muốn cược không?” Hàn Tam Thiên cười nói.

 

“Được, anh muốn cược cái gì?” Tô Nghênh Hạ khiêu khích nói.

 

“Cược ôm ngủ ởi, thế nào?” Hàn Tam Thiên nói. Đối với lời khiêu khích khi trước của Thẩm Linh Dao, hiển nhiên là anh còn canh cánh trong lòng, nếu không cũng sẽ không đề xuất đánh cược như vậy.

 

Tô Nghênh Hạ không biết Thảm Linh Dao đã từng nói gì với Hàn Tam Thiên, cho nên cô tưởng lầm là Hàn Tam Thiên thông suốt rồi.

 

“Được.” Tô Nghênh Hạ sảng khoái đáp ứng, đây có lẽ là lần đầu trong đời cô mong mình thua.

 

Hàn Tam Thiên với dáng vẻ đã nắm chắc phần thắng nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta xuống núi đi, nói không chừng mẹ chờ không nồi nữa rồi.”

 

“Xì, hôm nay em phải vạch trần bộ mặt giả dối của thầy bói nhà anh.” Tô Nghênh Hạ làm bầm nói.

 

Biệt thự sườn núi, Tưởng Lam đúng là đã sắp chờ không nổi nữa rồi. Sau khi nhìn thấy Tô Nghênh Hạ liền vội vã đi tới bên cạnh.

 

“Nghênh Hạ, mẹ có chuyện muốn nói với con đây.” Tưởng Lam kéo Tô Nghênh Hạ đi vào trong phòng.

 

Tô Nghênh Hạ kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ thực sự bị anh đoán trúng rồi sao?

 

Hàn Tam Thiên nhướng mày cười, dáng vẻ của người thắng cuộc.

 

“Mẹ, có việc gì mẹ cứ nói thẳng đi, lẽ nào còn có chuyện Tam Thiên không nghe được sao?” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Tưởng Lam nhìn Hàn Tam Thiên một cái, chuyện này sớm muộn gì anh cũng biết, giấu cũng không có ý nghĩa gì.

 

“Nghênh Hạ, trong công ty giờ còn thiếu người không?” Tưởng Lam hỏi.

 

Hàn Tam Thiên thắng rồi, Tô Nghênh Hạ vô cùng tức giận, nhưng không phải vì cô thua, mà vì Tưởng Lam lại thật sự định sắp xếp những người đó vào công ty. Lẽ nào bà không biết máy người đó là sâu mọt hay sao?

 

“Mẹ, nếu mẹ muốn sắp xếp cho bọn họ vào công ty thì tuyệt đối không thể nào đâu.” Tô Nghênh Hạ kiên định nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK