Chương 440:
“Cái đồ không làm được gì còn gây thêm chuyện, trước khi đến đây tao đã cảnh cáo nmày, chẳng lẽ mà không nghe hiểu tiếng người?” Tưởng Hồng tức giận.
Tưởng Thăng không nghĩ tới việc báo thù, cũng không có can đảm để làm, chỉ là vừa lúc cơ hội đưa tới cho nên mới không thể nhịn mà thôi.
“Ông nội, xin lỗi ông, là con không biết khống chế mình, thế nhưng mà…… nhưng mà bây giò người cũng đã đánh, làm sao bây giờ?” Tưởng Thăng cầu cứu Tưởng Hồng.
Tưởng Hồng thở dài, sự tình đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ cách gì đó giấu đi Tưởng Hồng đi đến trước mặt Hà Đình, từ trên cao mà nhìn xuống Hà Đình đang ngã trên đất: “Chuyện này là chuyện nội bộ trong nhà của chúng tôi, không có quan hệ gì với người ngoài như cô, nếu cô vẫn còn muốn làm việc, thì tốt nhất nên làm vẻ cũng không nhìn thấy, tôi nêu bảo Tưởng Lam đuổi cô đi, cô cũng không có cách nào ở lại nơi này.”
Hai tay Hà Đình che đầu, va chạm vừa rồi cũng không biết não có bị chân động hay.
không, dù sao hiện tại đầu của bà rất choáng, nhưng dù vậy bà cũng sẽ không thỏa hiệp.
Công việc là Hàn Tam Thiên cho, hơn nữa Hàn Tam Thiên còn giúp bà nhiều việc như vậy, dù là thật sẽ vứt bỏ phần công tác này, Hà Đình cũng sẽ để Hàn Tam Thiên biết Tưởng Thăng đã làm gì anh.
“Ông cảm thấy tôi quan tâm đến công việc này sao?” Hà Đình không đề ý.
Biểu tình của Tưởng Hồng cứng lại: “Cô chỉ là một người hầu mà thôi, làm tốt chuyện của cô là được, cần gì phải xen vào việc của người khác chứ.”
Hà Đình nở nụ cười: “Nếu là không có Hàn Tam Thiên, tại sao tôi có thể có công việc này được, với tôi mà nói, ân tình của cậu ấy, đời này tôi cũng không báo đáp hết được, tôi…”
Hà Đình còn chưa nói hết, Tưởng Hồng đã tát một cái thật mạnh lên mặt Hà Đình, biểu tình hung dữ: “Nếu mày đã không cần công việc này, vậy thì cút ngay bây giời”
Hà Đình bị đánh cho ù tai, lỗ tai ong ong lên, che đi khuôn mặt bị sưng đỏ, thái độ vẫn cường ngạnh như cũ: “Ông không có tư cách gì bảo tôi cút cả.”
Thân thể Tưởng Hồng tức giận đến phát run, chỉ là một người hầu, dựa vào cái gì không nghe lời ông ta, mặc dù ông ta cũng là ăn nhờ ở đậu, nhưng tốt xấu gì cũng là là cha của Tưởng Laml “Đi gọi dì Lam của mày đến đây.” Tưởng Hồng nói với Tưởng Thăng.
Tưởng Thăng nghe lời chạy lên tầng hai.
Lúc Tưởng Lam hấp tấp chạy đến phòng khách, sau khi biết rõ chân tướng sự việc, cực kỳ tức giận, hiện tại quan hệ của Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên đang cực kỳ tốt, hơn nữa bọn họ có thể có được ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Tam Thiên được, người nhà họ Tưởng muốn ở lại Vân Thành, ngoại trừ Tô Nghênh Hạ đồng ý cũng phải được Hàn Tam Thiên gật đầu, mà thời khắc mấu chốt này, vậy mà Tưởng Thăng lại làm ra loại chuyện này.
Nếu để cho Tô Nghênh Hạ biết được thì phải làm sao?
“Tưởng Lam, việc này cũng không thể trách Tưởng Thăng được, Lưu Hoa chết, trong lòng nó có giận cũng có thể lý giải, con giúp nó nghĩ cách đi.” Tưởng Hồng nói với Tưởng Lam, giọng nói cũng không phải đang thương lượng, mà cực kỳ kiên định, giống như đang ra lệnh cho Tưởng Lam.
“Cha, con còn có thể giúp nó thế nào được chứ, việc này sao có thể giấu được.” Tưởng Lam giận dữ nói, Tưởng Thăng làm chuyện ngu xuẩn thì tự mình gánh chịu đi.
Tưởng Thăng nghe nói như thế thì trực tiếp quỳ gồi trước mặt Tưởng Lam, cậu ra cũng không muốn phá hủy phát triển tương lai của mình, đây là cơ hội trong đời để cậu ta có thể vươn lên.
“Dì Lam, cầu xin dì giúp con đi, con đã biết sai, về sau tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuân này nữa.” Tưởng Thăng nói.
“Nói thế nào thì nó cũng là cháu của con, hơn nữa hiện tại cũng đã biết sai, cho nó một cơ hội đi.” Tưởng Hồng nói thêm.
Tưởng Lam cau mày, hít sâu một hơi, thở dài, bà biết nếu như mình không giúp đỡ, người nhà họ Tưởng khẳng định sẽ bị đuổi đi, dù sao cũng là người thân, bà cũng có tình cảm với người nhà họ Tưởng, dù sao cũng sâu hơn một chút so với Hàn Tam Thiên.
“Hà Đình, cô đi thu dọn đồ đạc đi, tôi trả tiền công tháng này cho cô, từ giờ trở đi, cô không cần làm việc ở nhà này nữa.”
Tưởng Lam nói với Hà Đình.
“Tam Thiên nhưng là con rễ của bà, bây giờ cậu ấy bị người ta đánh, chẳng lẽ bà cứ tính thế mà bỏ qua?” Hà Đình hỏi.
Vẻ mặt của Tưởng Lam lạnh lẽo: “Đây là chuyện nhà chúng tôi, có quan hệ gì tới cô chứ, lại nói, tôi đã sớm nhìn cô không vừa mắt, cút nhanh lên, bằng không một đồng tôi cũng không đưa cho cô.”
“Dì Lam, cháu đi thu dọn của bà ta, không thì Tô Nghênh Hạ trở về đến nơi mát.”
Tưởng Thăng đứng lên.
Tưởng Lam gật nhẹ, Tưởng Thăng lập tức chạy đến phòng Hà Đình ở.
Lúc này, Tưởng Hồng cướp lấy điện thoại của Hà Đình, ném xuống đất làm cho vỡ nát, ngay cả thẻ điện thoại cũng bẻ làm hai, phòng ngừa Hàn Tham Thiên có thể thông qua điện thoại liên lạc bà.