Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42

Về đến nhà, Tưởng Lam không còn gì luyến tiếc ngồi tê liệt trên ghế sa lông, Tô Quốc Diệu xem tivi cũng mang khuôn mặt phiền muộn. Trên bàn trà đặt hai bát cháo hoa chưa ai động và một đĩa dưa chua.

Thấy cảnh tượng này, Tô Nghênh Hạ tức giận, lẽ nào nếu không có Hàn Tam Thiên, ngay cả sinh hoạt thường ngày thôi họ cũng không tự gánh vác được? Chẳng lẽ chỉ biết trông cậy vào Hàn Tam Thiên ở nhà phục vụ cả đời?

“Mẹ, dù mấy năm không xuống bếp nữa thì cũng không đến mức không biết nấu cơm chứ. Sau này Hàn Tam Thiên mà không làm cơm nữa, không lẽ mẹ chấp nhận chết đói hay sao?” Tô Nghênh Hạ vừa dọn chén đũa, vừa oán tránh nói.

Tưởng Lam không nói lời nào, Tô Quốc Diệu thở dài nói: “Mẹ con luyến tiếc hai trăm nghìn kia, còn nói sinh hoạt sau này cần phải cắt giảm chỉ tiêu lại.”

Nói đến tiền, Tưởng Lam bật người tỉnh táo trở lại, nói với Hàn Tam Thiên luôn phục tùng mệnh lệnh, giọng ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, sinh hoạt phí sau này chỉ đưa cho cậu năm trăm đồng.”

“Năm trăm đồng?” Tô Nghênh Hạ giận đùng đùng từ trong phòng bếp đi ra. Một nhà bốn miệng, một tháng năm trăm đồng thì mua được cái gì, không lẽ định uống cháo qua ngày?

“Mẹ, mẹ đừng quá đáng thế, năm trăm đồng thì làm sao duy trì sinh hoạt một tháng được.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam thản nhiên nói: “Làm gì mà không đủ, miễn là chỉ tiêu đúng chỗ thì sao mà khiến con chết đói được? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, nó ở không phải tốn một đồng nào rồi, cũng nên móc tiền để dành của mình ra giúp đỡ gia đình đi chứ.”

Tô Nghênh Hạ tức giận đến tái xanh mặt mày, tiền là cô cho vay, bây giờ lại gây khó dễ cho Hàn Tam Thiên, sao mà coi được nữa chứ.

“Được thôi, nếu mẹ muốn như vậy, thì cứ làm thế, sau này anh ấy cũng không nấu cơm nữa.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam tức giận nhìn Tô Nghênh Hạ, nói: “Tâm trạng của mẹ lúc này không tốt, con đừng gây sự với mẹ, để mẹ yên lòng chút có được hay không? Nó mà không nấu cơm, chẳng lẽ muốn làm con sâu gạo trong nhà.”

Tô Nghênh Hạ định phản bác lại nhưng bị Hàn Tam Thiên kéo một cái.

Tháy Hàn Tam Thiên lắc đầu, Tô Nghênh Hạ càng thấy uất ức thay Hàn Tam Thiên.

“Tam Thiên, anh…”

“Mẹ đang đau lòng, bót tranh luận lại chút thôi.” Hàn Tam Thiên kéo Tô Nghênh Hạ trở về phòng.

Tô Nghênh Hạ ngồi trên giường, không yên lòng được.

Hàn Tam Thiên cười cười, nói: “Không đưa tiền cũng không sao, sinh hoạt phí để anh chỉ.”

“Đây không phải vân đề về tiền, em không muốn anh ở nhà nấu cơm nữa.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Thời gian quá eo hẹp, mà cũng không thể thuê đầu bếp được, để qua một thời gian ngắn xem sao.” Hoàn cảnh bây giờ không cho chép thuê người giúp việc, nhưng đợi biệt thự Đỉnh Vân sửa chữa xong thì bàn sau khi chuyển vào cũng được.

“Qua một thời gian ngắn là ổn thỏa được hay sao? Hơn nữa thuê đầu bếp về tốn không biết bao nhiêu tiền, nhà của chúng ta cũng không phải kiểu giàu có gì cho cam.” Tô Nghênh Hạ bát đắc dĩ nói, lắc đầu, tiếp tục nói: “Quên đi, không nghĩ đến mấy chuyện nhức đầu này nữa, ngày mai anh muốn đi mua thức ăn nhỉ? Đúng lúc em đang được nghỉ ngơi, em đi cùng anh nhé.”

“Được chứ.” Ba năm qua, Tô Nghênh Hạ chưa từng đi cùng Hàn Tam Thiên đến chợ bán thức ăn, đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới với Hàn Tam Thiên, khiến anh cực kỳ chờ mong.

Ngày thứ hai, chạy bộ sáng sóm theo thường lệ, sau khi ăn bữa sáng, hai người đi đến gần chợ.

Nơi này là nơi Hàn Tam Thiên cực kỳ quen thuộc, tròn ba năm, hầu như mỗi ngày đều đến đây, hầu như chủ quầy hàng nào cũng quen biết với Hàn Tam Thiên, không ít người chào hỏi anh.

Thấy một cảnh như vậy, Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không thể hiểu được, ngày hôm qua Hàn Tam Thiên vừa ngầu vừa đẹp trai bao nhiêu, hôm nay lại có thể nói chuyện cực kỳ hợp cạ với những tiểu thương ở đây, hơn nữa đã tròn ba năm.

Tô Nghênh Hạ đột nhiên phát hiện mình không nhìn thấu được Hàn Tam Thiên, nhưng cô có cảm giác, Hàn Tam Thiên sẽ mang đến cho cô một kinh hỉ không thể nào tưởng tượng được.

Sau khi mua nguyên liệu, hai người về đến nhà, Tưởng Lam nhìn thịt cá và xương sườn thì lớn tiếng trách mắng Hàn Tam Thiên một trận. Tô Nghênh Hạ hỗ trợ nói nói máy câu làm Tưởng Lam làm ầm ï không thiết sống nữa chỉ muốn chết. Cuối cùng Tô Quốc Diệu kéo Tưởng Lam trở về phòng thì mới yên tĩnh lại được.

Buổi tối, lúc ăn cơm, Tô Quốc Diệu nhận được một cuộc điện thoại, không biết đầu dây điện thoại bên kia nói gì nhưng vẻ mặt của ông rất khó coi.

Cúp điện thoại, bộ dạng muốn nói lại thôi, Tưởng Lam thấy thế trực tiếp nói: “Nếu như là chuyện tiêu tiền các thứ, nhà chúng ta tuyệt đối không đưa một đồng nào.”

“Là ông Đường gọi điện thoại tới, nói là thay đổi chỗ ở, mời chúng ta đến đó xem qua chút.” Tô Quốc Diệu nói. Chuyển nhà mới thì nên tặng quà, nhưng trạng thái hiện tại của Tưởng Lam thì đã coi tiền như tính mạng của mình rồi, mà Đường Thành Nghiệp đã tự mình gọi điện thoại tới, không đi cũng không được.

“Chú Đường mua nhà mới ạ?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Đường Thành Nghiệp là bạn học cũ của Tô Quốc Diệu, hai nhà trước đây rất thân thiết với nhau. Đường Thành Nghiệp thậm chí còn muốn thân càng thêm thân, để Tô Nghênh Hạ làm con dâu của ông ta, nhưng khi Hàn Tam Thiên đến ở rễ nhà họ Tô, quan hệ hai nhà dần lạnh nhạt đi.

“Đúng, nghe nói thay đổi thành một căn phòng lớn, kiểu nhà trong nhà(“).” Tô Quốc Diệu nói rằng.

() Nhà trong nhà: Kiểu nhà ở có một tầng nhỏ ở giữa như gác xép, không được gọi là tầng hai.

“Đi chỉ tổ bị nói này nói nọ, không đi.”

Tưởng Lam không vui nói.

Trước đây Đường Thành Nghiệp có quan hệ rất thân thiết với nhà bọn họ, bởi vì con trai của ông ta coi trọng Tô Nghênh Hạ, nhưng mấy năm gần đây đã ít liên lạc hơn nhiều rồi. Bây giờ đột nhiên gọi điện đến, ngoại trừ là khoe khoang, Tưởng Lam không thê nghĩ ra được nguyên nhân nào khác nữa.

Tô Quốc Diệu cũng biết đến khả năng này, nhưng người ta đã gọi điện thoại đến tận nơi, không đi sao được. Hơn nữa cũng nhân cơ hội này gặp lại những người bạn cũ luôn. Đường Thành Nghiệp nói, coi như đi tụ họp bạn học, ông mà không đi thì còn đâu là thể diện nữa.

“Cha, tiền mua lễ vật con sẽ chỉ cho cha, sao có chuyện không đi được chứ.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tô Quốc Diệu cảm kích nhìn thoáng qua Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam lắm bẩm hai tiếng nhưng cũng không nói gì. Chính bà cũng rõ, có đi thì cùng lắm là nhìn Đường Thành Nghiệp khoe khoang một chút mà thôi, còn nếu không đi, không biết sẽ bị nói linh tỉnh gì sau lưng nữa.

Ba ngày sau, Hàn Tam Thiên lái xe đến tiểu khu chỗ nhà mới của Đường Thành Nghiệp.

Quang cảnh của tiểu khu rất đẹp, trong những căn phòng cao cấp ở thành phó Thiên Vân, giá phòng là hai mươi nghìn, đối với thành phố Thiên Vân này, trừ khu biệt thự Đỉnh Vân, nơi đây đã là cực kỳ cao cấp rồi.

Khi đám người Hàn Tam Thiên đến chỗ Đường Thành Nghiệp, đã có không ít khách khứa, đều là khuôn mặt nhăn nheo ca.

“Ông Tô, ông đến muộn đó, tôi đã dẫn những người bạn học cũ tham quan xong rồi. Hay là ông tự đi xem nhé, nhà nhỏ, thật sự không tốn công gì đâu.” Đường Thành Nghiệp khiêm tốn nói.

Nhà hai tầng, chỉ tầng dưới thôi đã hơn một nghìn rồi, giá không hề nhỏ chút nào, Tô Quốc Diệu nghe vậy thì thấy xấu hổ, chỉ có thể cười trừ vừa nói: “Ông Đường, bây giờ sinh hoạt của ông cũng tốt thật đó.”

“Haizz.” Đường Thành Nghiệp thở dài, nói: “Tôi cũng được hưởng phúc theo thôi, máy bữa trước con trai tôi vừa mới đổi xe cho tôi, nhà chúng tôi hiện tại chỉ có thể trông chờ vào nó thôi.”

Lúc nói lời này, Đường Thành Nghiệp cố ý nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, trước đây con trai ông ta vô cùng thích Tô Nghênh Hạ, giờ lại bị thằng nhãi này biến thành kẻ thứ ba.

“Ông Tô, bây giờ ông đã thấy hối hận chưa, trước kia con trai của ông Đường rất muốn lấy con gái của ông đó.”

“Ông Tô cũng hết cách rồi mà, ông ấy không thể giữ lời được, nếu không, Nghênh Hạ cũng sẽ không phải chịu khổ.”

“Như đã nói qua, con rễ mà ông lấy về, bây giờ vẫn đang ở nhà nấu cơm giặt quần áo ư.”

Mấy người tuổi tác đã cao, không kiêng dè gì mà nhạo báng thế hệ sau, cười to.

Mặt Tô Quốc Diệu đỏ như gan lợn, Tưởng Lam nhéo mạnh một cái trên lưng Tô Quốc Diệu.

Giữa khoảnh khắc hai người đang vô cùng xấu hổ, Hàn Tam Thiên mở miệng nói: “Chú Đường, gần đây chúng cháu cũng đang chuẩn bị đổi nhà, nhưng mà đang phải sửa chữa, qua một thời gian ngắn nữa, cũng mời chú đến nhà chúng cháu chơi.”

Hai người Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, Tô Nghênh Hạ cũng không ngờ Hàn Tam Thiên vì giữ mặt mũi mà lại nói khoa trương như vậy, chỉ có một thời gian ngắn là được thoải mái, vậy sau đấy thì lấy tiền đâu ra?

Mặc dù bây giờ Tô Nghênh Hạ là người phụ trách dự án phía tây thành phó, nhưng đây cũng không phải là một cái hang đào vàng. Hai chiếc xe thêm hơn hai trăm nghìn nữa, đã là một khoản tiền rất lớn, nếu mà lấy tiền để đi mua nhà, bà cụ mà điều tra ra, hậu quả thế nào cũng không dám nghĩ đến Mà quan trọng nhất là, nếu muốn lấy lại mặt mũi thì ít nhất cũng phải sánh ngang căn nhà này của Đường Thành Nghiệp, đúng chứ? Dù Tô Nghênh Hạ có thể lấy tiền từ công ty để biến lời nói dối thành sự thật, nhưng cũng không đảm bảo sẽ mua được căn nhà tốt như này.

Tưởng Lam trừng mắt với Hàn Tam Thiên, nói: “Hàn Tam Thiên, không nói gì thì không ai nghĩ cậu bị câm đâu.”

“Mẹ, con đã mua nhà xong rồi, nhưng vì tặng cho mẹ một sự ngạc nhiên, cho nên mới không nói cho mẹ biết, tháng sau, tháng sau xin mời chú Đường đến thăm quan.” Hàn Tam Thiên nói.

Đường Thành Nghiệp cười nhạt, nhìn biểu tình của Tô Quốc Diệu là biết Hàn Tam Thiên đang khoác lác, ông ta cũng đang muốn thưởng thức thêm mấy chuyện cười nữa, đáp: “Được thôi, đến lúc đó cháu đừng quên chú là được, chắc chắn chú sẽ đến thăm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK