Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 85: Không thể đào được góc tường này Nhà của Thẩm Linh Dao.

Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ ngồi ngoài phòng khách.

Trong phòng bếp không ngừng truyền ra tiếng của nồi niêu xoong chảo, đôi khi còn có khói dày đặc xen lẫn tiếng thét chói tai của Thẩm Linh Dao. Nhưng mà cô đã yêu cầu Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đợi ở phòng khách rồi, cho dù Tô Nghênh Hạ lo lắng thế nào nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông.

“Không vào xem thật sao? Anh sợ cô ấy sẽ đốt luôn căn nhà này ấy.” Lại là một làn khói dày đặc, ngồi trong phòng khách mà cũng cảm thấy nghẹt thở, Hàn Tam Thiên hận không thể mang mặt nạ phòng độc vào.

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ xuất hiện sự lo lắng, đứng lên quát: “Thẩm Linh Dao, cậu đang phát động thế chiến thứ ba đó hả?”

Đi đến cửa phòng bếp, nhìn vào bên trong chỉ thấy một đống hỗn độn. Cả người Thẩm Linh Dao nhếch nhác dính đầy dầu mỡ, nhìn chẳng khác gì một bà điên.

Nhìn thấy hai người, cô lúng túng nói: “Không phải tớ đã dặn hai người ngồi chờ ở phòng khách rồi sao? Mau ra ngoài đi, đừng qua đây xem tớ nữa.”

Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Làm không được thì thôi, cần gì phải miễn cưỡng bản thân chứ. Cậu muốn làm đến khi cháy luôn ngôi nhà này thì mới cam tâm đúng không?”

“Ai nói tớ không làm được. Tớ đã nấu xong một món rồi, chút xíu nữa thôi là có thể ăn cơm rồi.” Thầm Linh Dao một tay chống nạnh, kiêu ngạo chỉ vào thứ đen thui gì đó đang để trên đĩa, hoàn toàn nhìn không ra đấy là món gì.

Hàn Tam Thiên bước vào phòng bếp bừa bộn như một bãi chiến trường, nói: “Hay là để tôi làm cho, cô đi tắm rửa đi.”

“Không được, vì muốn cảm ơn hai người nên tôi mới mời hai người ăn cơm, sao có thể để anh xuống bếp được chứ?” Thảm Linh Dao vừa nói vừa đẩy Hàn Tam Thiên.

“Cho dù cô muốn cảm ơn tôi, cũng sẽ không để tôi phải nhập viện chứ? Ăn máy thứ này của cô, tôi sợ mình không sống nổi qua đêm nay đấy.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ thật sự cũng không nhìn nổi nữa, lên tiếng khuyên bảo: “Cậu nên để Hàn Tam Thiên nấu đi. Chẳng may ăn đống đồ này xong bị ngộ độc, chúng ta chỉ có thể nằm chung một phòng bệnh thôi đó.”

“Nghênh Hạ, ngay cả cậu cũng không tin tớ.” Thẩm Linh Dao rầu rĩ không vui nói.

“Đúng rồi, tớ không tin cậu đó. Thôi đi nhanh đi.” Tô Nghênh Hạ không chút chần chừ nói.

Thẩm Linh Dao tức giận đặt nồi và muỗng xuống, giận dữ đi ra khỏi phòng bếp.

*Tớ đi tắm trước, lần sau sẽ cho hai người thấy kĩ năng nấu ăn của tớ lợi hại đến mức nào.”

Sau đó Hàn Tam Thiên tiếp quản phòng bếp, mọi thứ bắt đầu yên tĩnh lại.

‘ Thẩm Linh Dao tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm đã ngửi thấy mùi hương khiến cho người ta chảy nước miếng, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

“Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên thực sự lợi hại như lời cậu nói sao?” Thảm Linh Dao nhịn không được hỏi. Cô đã từng nghe Tô Nghênh Hạ nhắc tới Hàn Tam Thiên mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm, hơn nữa kĩ năng bếp núc cũng cao vô cùng. Chẳng qua cô chưa được ném qua bao giờ, thế nên vẫn rất nghi ngờ chuyện này. Chỉ là hiện tại, mùi thơm không ngừng tỏa ra từ trong phòng bếp, cô không muốn tin cũng phải tin.

“ Đợi lát nữa cậu sẽ biết thôi.” Tô Nghênh Hạ mặt đầy ý cười nói. Kỹ thuật nấu ăn của Hàn Tam Thiên còn lợi hại hơn các đầu bếp của những nhà hàng khác, cô ăn suốt ba năm vẫn chưa thấy ngán.

Thảm Linh Dao miệng than thở, nói: “Nhìn cậu xinh đẹp như thế nào kìa, thật sự khiến cho người ta hâm mộ không thôi.”

Không bao lâu, Hàn Tam Thiên đã làm xong ba món ăn một món canh, màu sắc hương vị đều đủ cả. Thấy ngón trỏ của Thảm Linh Dao không ngừng động đậy, còn chưa có đũa đã nhịn không được dùng tay không bốc một miếng.

“Ô…” Thắm Linh Dao với vẻ mặt hạnh phúc cảm nhận mỹ vị truyền đến từ đầu lưỡi, cô không khỏi vỗ tay: “Ngon quá, Hàn Tam Thiên, sao anh có thể lợi hại như vậy.”

Ba năm qua, Hàn Tam Thiên vì muốn bữa cơm của Tô Nghênh Hạ có thể biến đổi đa dạng nên đã đăng ký lớp học nấu ăn.

Hơn nữa anh còn học qua cách nấu hệ thống tám món chính.

Thế nên đối với Hàn Tam Thiên nấu ba món ăn một món canh dễ dàng giống như “hạ bút thành văn” vậy.

“Nghênh Hạ, tớ muốn sống ở nhà cậu, mỗi ngày đều ăn đồ ăn do Hàn Tam Thiên nấu.” Thẩm Linh Dao kích động nói.

“Bây giờ Tam Thiên không nấu cơm nữa, trong nhà đã thuê một bác giúp việc chuyên nấu cơm rồi. Thế nên có thể nói hôm nay cậu rất có lộc ăn đấy.” Tô Nghênh Hạ cười nói.

Hàn Tam Thiên lúc này nói: “Nếu em muốn ăn đồ ăn do anh nấu thì mỗi ngày anh đều có thể nấu cho em ăn.”

“Này.” Vẻ mặt Thẩm Linh Dao nhất thời trầm xuống, nói: “Hai người có thể nghĩ đến cảm thụ của một con chó độc thân không! Tớ muốn ăn cơm, không phải ăn thức ăn cho chó.”

“Được rồi, ăn cơm ăn cơm, chúng ta không nói nữa, ăn đi ăn đi.” Tô Nghênh Hạ cười hạnh phúc nói.

Thẩm Linh Dao ngồi kế bên Tô Nghênh Hạ, bất mãn nói: “Tớ biết cậu hạnh phúc rồi, nhưng mà cậu cũng phải để ý tới cảm thụ của người bạn thân này chứ. Nếu không tớ sẽ xuống tay với Hàn Tam Thiên đó.”

*Được được, chỉ cần anh ấy đồng ý thì tớ sẽ không xía vào.” Tô Nghênh Hạ nói với vẻ không sao cả.

Thẩm Linh Dao đứng lên, khoa tay múa chân nắm chặt chiếc đũa trong tay, nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Nếu anh theo bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ cho anh ‘ca hát hàng đêm, thế nào?”

“Đừng đùa nữa, mau ăn cơm đi, lát nữa sẽ nguội đó.” Hàn Tam Thiên nói.

Thẩm Linh Dao bắt lực ngồi xuống, không thể đào được góc tường này rồi, cô cũng chỉ muốn đùa một chút thôi.

“À đúng rồi, hôm nay tớ đã nói với các bạn học về việc cậu sẽ tham gia họp lớp đấy. Bây giờ bọn họ ai cũng biết hét rồi.” Sau khi ngồi xuống, Thẩm Linh Dao bèn nói.

Tô Nghênh Hạ đã sớm rút khỏi cái gọi là họp lớp này. Các bạn học ngoài việc khoe khoang bản thân mua được thứ đắt đỏ gì và đi du lịch ở quốc gia nào ra thì hầu như không bàn gì đến mấy chuyện khác.

“Chắc bọn họ bắt ngờ lắm nhỉ?” Tô Nghênh Hạ nói.

Thẩm Linh Dao gật đầu, nói: “Đúng vậy, tớ đâu phải loại người hay nói giỡn. Bà tám Dung ma ma kia còn bảo lâu lắm rồi không gặp cậu, rất nhớ cậu nữa chứ. Tớ thấy cô ta muốn gây phiền toái cho cậu thì có.”

“Trước kia những bạn nam mà Dung Liễu thích đều thích tớ, cũng khó trách cô ta lúc nào cũng nhằm vào tớ như vậy.” Tô Nghênh Hạ bị Dung Liễu nhằm vào, coi như là tai bay vạ gió.

Dung Liễu chủ động theo đuổi vài bạn nam nhưng mà bọn họ lại đều thích Tô Nghênh Hạ.

“Bộ dạng của bản thân xấu lại còn đi trách người khác. Chẳng qua cô ta cũng rất may mắn, gả cho một kẻ có tiền. Bây giờ mỗi ngày đều khoe khoang trong nhóm vừa mua túi hiệu gì.”

Thẩm Linh Dao thở dài, tuy rằng cô không thích Dung Liễu nhưng mà không thể không thừa nhận cuộc sống của Dung Liễu tốt hơn cô rất nhiều.

“Cô ta đã kết hôn?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ ngoài ý muốn.

“Có mời tớ nhưng tớ không đi nên lười nói cho cậu biết.” Thẩm Linh Dao nói.

Nói tới đây, Thẫm Linh Dao đột nhiên đặt bát cơm xuống, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Hàn Tam Thiên, lần họp lớp này anh không được để Nghênh Hạ bị người ta bắt nạt. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

*Ý của cô là nếu có cơ hội thì nhân tiện ‘dạy dỗ Dung ma ma một chút đúng không?” Hàn Tam Thiên cười nói.

Đương nhiên Thẩm Linh Dao vô cùng hy vọng sẽ được chứng kiến cảnh này, cô nghiến răng nghiền lợi, nói: “Anh có biết trong buổi họp lớp, Nghênh Hạ từng bị Dung Liễu tát một cái không?

Nếu anh không thể giúp cô ấy báo thù thì sao có thể gọi là chồng được.”

Ánh mắt Hàn Tam Thiên ngưng lại.

Tô Nghênh Hạ vội vàng nói: “Chuyện này đã qua từ lâu rồi, nhắc đến làm gì nữa. Chỉ cần trong buồi họp lớp này Dung Liễu không gây khó cho tớ là được.”

“Làm gì có chuyện cô ta không gây khó dễ cho cậu chứ. Cô ta coi cậu không khác gì kẻ thù, chẳng lẽ cậu đã quên trước kia cô ta chỉ vào mũi cậu, mắng chửi cậu như thế nào sao?” Thẩm Linh Dao nói.

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Tô Nghênh Hạ nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, vội vàng ngăn cản Thẩm Linh Dao đang nói không ngừng.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Nghênh Hạ bị Thẩm Linh Dao kéo vào trong phòng, tiến hành tiết mục “bạn thân tâm sự ban đêm”, Hàn Tam Thiên bị đuổi ra phòng khách xem TV. Vào lúc đang cảm thấy chán nản vô cùng thì Mặc Dương gọi điện cho anh.

“Không phải tôi bảo cậu khiêm tốn lại một chút sao?” Mặc Dương nén giận nói.

“Có chuyện gì vậy?” Hàn Tam Thiên hỏi với vẻ khó hiểu.

“Cậu thật là, có phải ngày hôm qua cậu đánh máy tên bảo vệ đúng không?” Mặc Dương hỏi.

Chuyện ngày hôm qua là Hàn Tam Thiên thuận tay giúp Thẳm Linh Dao nên đánh thương mấy tên bảo vệ. Việc nhỏ thế này sao có thể rơi vào tai của Mặc Dương được?

“Sao anh biết?” Hàn Tam Thiên tò mò hỏi.

“Cảnh cậu đánh người bị người ta quay video, cũng bị chụp lại.

Bây giờ đã truyền bá khắp nơi rồi. Cậu cảm thấy Diệp Phi sẽ không nghỉ ngờ cậu đúng không? Thế nên mới đưa cho gã chút manh mối.” Mặc Dương nói.

Hàn Tam Thiên nhíu mày. Anh thật sự không ngờ một chuyện nhỏ như vậy sẽ đưa tới hậu quả khôn lường. Nếu Diệp Phi nghỉ ngờ anh thì đây đúng là một phiền toái không nhỏ.

*Tôi đã biết.” Hàn Tam Thiên trầm giọng nói.

“Cậu đã có dự định gì chưa? Có cần tôi hỗ trợ không?” Mặc Dương quan tâm nói.

“Không cần, tôi có cách giải quyết, anh vẫn nên gấp rút xử lý chuyện của Đao Thập Nhị đi. Người này đối với tôi vô cùng quan trọng.” Hàn Tam Thiên nói.

Sau khi cúp máy, Hàn Tam Thiên thở dài một hơi. Xem ra về sau không thể tùy ý xuống tay trước mặt công chúng nữa, néu không đúng là “kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”, cái giá phải trả thật sự quá lớn!

Mười một giờ khuya, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ rời đi trước vẻ mặt lưu luyến của Thẩm Linh Dao.

Chỉ còn một mình cô đơn giữa đêm khuya, Thẩm Linh Dao ôm con gấu bông vào lòng cùng chìm vào giấc ngủ. Nói mớ nỉ non ba chữ Hàn Tam Thiên, có thể chính bản thân cô cũng không biết phần say đắm này đã sâu đến mức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK