Chương 319:
“Xương Thịnh, tình báo của ông có sai không vậy, nhỡ đâu Hàn Tam Thiên không phải người như ông tưởng, tới lúc đó nhà họ Tô xong đời rồi, ông nói chuyện này quá sớm, sao giò lại mặc kệ vậy, nếu không phải ông nói, Giang Phú cũng không xằng bậy như vậy.” Vương Mậu nói, chuyện công ty nhà họ Tô đã đồn đãi khắp nơi, Giang Phú tự mình thông báo, ai hợp tác với nhà họ Tô là đối nghịch với ông ta, lời này vừa được nói ra khiến những công ty đó xếp thành hàng dài đứng bên Giang Phú. Vương Mậu đã nghĩ nhà họ Tô chạy trời không khỏi nắng.
“Ông gấp như vậy làm gì, công ty nhà họ Tô phá sản cũng không có liên quan tới ông, sao quan tâm Hàn Tam Thiên vậy?”
Thiên Xương Thịnh cười hỏi.
“Hàn Tam Thiên là người trẻ tuổi có thiên phú nhất tôi từng gặp, nều cậu ta để ý tới phương diện này, nhất định sẽ trở thành đại sư trong giới, tôi đương nhiên không muốn nhìn một người tài giỏi như thế bị Giang Phú hủy hoại.” Vương Mậu giải thích.
“Tôi khuyên ông bỏ ý định này đi, cờ vây đối với Hàn Tam Thiên chỉ là trò giải trí giết thời gian mà thôi, cậu ta sẽ không coi cờ vây là nghề nghiệp của mình.” Thiên Xương Thịnh nói, đường đường là con nồi dõi nhà họ Hàn tại Yến Kinh, sao có thể bỏ qua giới thương trường này được, dù cậu ta có thiên phú hơn người, nhưng có lẽ trong mắt Hàn Tam Thiên, chơi cờ vây trong lúc nhàm chán thôi.
“Vì sao? Nếu cậu ta thành danhsẽ thoát khỏi cái danh vô dụng, cơ hội tốt như thê sao cậu ta lại không muốn?” Vương Mậu nói.
“Kẻ vô dụng?” Thiên Xương Thịnh lắc đầu, nói: “Ba chữ này để đánh giá con người cậu ta là thứ buồn cười nhất.”
“Ông giải thích cho tôi chút đi, thỏa mãn tính tò mò của tôi, cậu ta rốt cuộc là ai2 Vì sao ông lại đánh giá cao cậu ta cao như vậy?” Vương Mậu gấp gáp ngồi xuống bên cạnh Thiên Xương Thịnh, trong lòng như mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.
Hàn Tam Thiên có thân phận rất lợi hại, khiến Thiên Xương Thịnh không dám nói bậy, nhưng nhìn thấy bộ dạng bồn chồn của Vương Mậu, Thiên Xương Thịnh cũng không nhịn nổi cảm giác muốn nói.
“Xương Thịnh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông không tin tôi?
Tôi là loại người không biết giữ mồm giữ miệng vậy à?” Vương Mậu tiếp tục nói.
Thiên Xương Thịnh đứng lên, hít một hơi thật sâu, dãn gân cốt nói: “Nói cho ông biết cũng được, nhưng ông phải nhớ, không thể nói chuyện này cho người khác biết, ông có thói quen hay nói mớ, tốt nhất lúc ngủ nhớ dán băng dính vào miệng, nói cách khác, tôi sẽ không đảm bảo hậu quả khi ông lỡ miệng.”
“Ông cứ nổ đi, có thể nổ lên trời không, chuyện làm gì mà nghiêm trọng tới thế?”
Vương Mậu khinh thường.
Thiên Xương Thịnh cười nói: “Ông đừng không tin, nếu chuyện không nghiêm trọng như thế tôi sợ làm gì?”
“Được được, nghe lời ông, đi ngủ dán miệng lại là được chứ gì.” Vương Mậu tuy nói như thế, nhưng hiển nhiên không tin, trong mắt ông, cho dù Hàn Tam Thiên có thân phận bí ẩn, nhưng cũng không thể có trình độ cao được, rất có khả năng Thiên Xương Thịnh cố tình làm trò.
“Vậy ông nghe rõ đây.’Dù Thiên Xương Thịnh ở nhà mình, nhưng vẫn nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nói bên tai Vương Mậu: “Cậu ta là người họ Hàn tại Yến Kinh.”
“Nhà họ Hàn tại Yến Kinh?” Vương Mậu lầm bẩm máy chữ này, biểu cảm từ thắc mắc chuyền sang kinh ngạc, rồi trợn mắt há hốc mồm.
Vương Mậu bật dậy, không dám tin nói: ĐẠT của ông, cậu ta là…”
Thiên Xương Thịnh kinh hoảng che miệng Vương Mậu, nghiền răng nghiến lợi nói: “Lão già kia, ông lớn tiếng như vậy làm gì, không sợ người khác nghe thầy sao?”
Vương Mậu cảm giác ruột gan phèo phổi của mình lộn tùng phèo, nhà họ Hàn tại Yến Kinh đối với đại đa số là sự tồn tại cao thượng, tuy lúc trước địa vị nhà họ Hàn rung chuyển vì cái chết của Hàn Thành, nhưng nhà họ Hàn có căn cơ thâm hậu, sự ảnh hướng đó không hề đáng kẻ.
Kẻ vô dụng bị thóa mạ tại Thiên Vân sao có thể là người nhà họ Hàn được?
Chuyện này khiến Vương mậu không thể tin, cũng không dám tin.
Sinh ra trong gia tộc lớn như thế, lại chịu ở rể, nhẫn nhục suốt ba năm là chuyện không thể tưởng tượng nỗi.
“Cậu ta… vì sao cậu ta muốn làm vậy?
Nói khó nghe một chút, lầy địa vị của cậu ta, dù để nhà họ Thiên nương nhờ dưới trướng, ông cũng cam tâm đúng không.”
Vương Mậu nói.
Thiên Xương Thịnh bắt mãn trừng mắt với Vương Mậu, nhưng không hề phản đối, bởi vì đây là sự thực, tuy nhà họ Thiên nắm quyền tại Thiên Bân, không có nghĩa nhà họ Thiên không thể bước thêm một bước nữa, nều có thể làm việc cho nhà họ Hàn, tuy sẽ bị trói buộc nhưng lại mang tới rất nhiều lợi ích mà ông không tưởng tượng nỗi.
“Nếu biết tôi không cần cần thận như thế, vì không rõ cậu ta muốn làm gì, nên mới không dám tiết lộ thân phận của cậu ta.”