Chương 352:
“Đúng thật là khiến người ta không nghĩ ra, nhưng mà gần đây có phát sinh một việc khiến không ít người phải lau mắt nhìn anh ta.” Dương Thần nói. Lúc trước anh ta không có nói toàn bộ chuyện tình cho bà chủ, thật ra chính là muốn bà chủ gây khó dễ cho Hàn Tam Thiên một chút.
Xem có thể. biết được một chút năng lực của Hàn Tam Thiên hay không. Nhưng mà hiện tại, nếu đã ở hội đấu giá rồi, anh ta cần phải nhắc nhở bà chủ một chút. Tránh cho bà làm ra những việc quá đáng. Dấu Sao sau này anh ta còn về Cơ Nham Đảo, có bà chủ ở đó ít nhất anh ta còn có cơ hội được chăm sóc.
“Chuyện gì cơ?” Bà chủ cực kỳ tò mò, hỏi.
“thành phố Thiên Vân có một người tên Giang Phú, vô cùng có tiền. Hơn nữa ông ta liên hợp với một đám người có thân phận ngang ông ta để đối phó với Hàn Tam Thiên. Hơn nữa, còn muốn Hàn Tam Thiên ở quảng trường đông người quỳ xuống xin lỗi ông ta. Chuyện này ở thành phố Thiên Vân mức độ ảnh hưởng vô cùng cao, cùng ngày đó có trên ngàn người tụ tập ở quảng trường để hóng hớt.
Bà đoán cuối cùng mọi chuyện như thế nào?” Dương Thần có tình úp úp mở mở nói.
Bà chủ ngồi sát bên cạnh người anh ta, cố ý khoe khoang tỏ vẻ ta đây thẹn thùng, nói: “ Cậu là cái đồ trứng thối, còn úp úp mở mở với tôi. Có gì thì mau nói, nếu không ngày mai cậu đừng nghĩ xuống được giường.”
Dương Thần cười, một phen ôm lấy eo thon nhỏ của bà chủ, nói: “ Những nhân vật lớn kia, toàn bộ đều quỳ trước mặt của Hàn Tam Thiên, toàn bộ người ở quảng trường đều trợn tròn mắt.”
“Quỳ xuống trước mặt anh ta?” Vẻ mặt bà chủ kinh ngạc, nói: “ Những kẻ có tiền đó, sao có thể quỳ xuống với một tên vô dụng được chứ?”
“Đây cũng chính là chỗ kỳ lạ. Bây giờ thành phố Thiên Vân có người nói, Hàn Tam Thiên thật ra không phải là một kẻ vô dụng. Ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy chỉ để che giấu thân phận của chính mình. Về phần thật hay giả thì chưa có tin tức xác thực truyền ra.” Dương Thần nói.
Gương mặt bà chủ nghiêm túc, khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên mặc Âu phục bà đã cảm thấy kỳ lạ. Loại khí chất này tuyệt đối không thể là một kẻ bất lực có được, nhất định phải có thân phận. Trải qua nhiều năm hun đúc mới có khí chất như vậy được.
Không lẽ, anh ta thật sự là một nhân vật lợi hại nhưng che giấu thân phận của mình.
Nhưng quan trọng là, người lợi hại như vậy vì sao muốn ở rễ nhà họ Tô? Loại chuyện mắt mặt xấu hỗ thế này, sao dòng họ sau lưng anh ta có thể đồng ý được?
“Thú vị như vậy à, không biết hôm sau ở hội đấu giá anh ta có thể làm cho tôi kinh ngạc được hay không. Nếu anh ta thật sự có đủ tiền mua vòng cổ Vĩnh Hằng, vậy cũng có chút đáng mong chờ.” Vẻ mặt bà chủ mong chờ nói.
“ Tài sản nhà họ Tô, tài chính có thể vận dụng tuyệt đối không vượt quá năm trăm triệu. Nếu anh ta thật sự có thể mua vòng cổ Vĩnh Hằng, tiền này nhất định không phải từ nhà họ Tô xuất ra.” Dương Thần cũng rất tò mò cuối cùng Hàn Tam Thiên có thể làm được chuyện này hay không.
“Nếu có thể cùng loại người này vui vẻ một trận, tôi còn cần cực cực khổ khổ mở cửa hàng áo cưới làm gì?” Bà chủ nở nụ cười.
Dương Thần không xem bà ấy như người phụ nữ của mình, vì thế đời tư cá nhân của bà ấy Dương Thần không quan tâm.
Nhưng mà nói đến chuyện này, Dương Thần không thể không nhắc nhở bà ấy một chút, nói: “ Tôi khuyên bà tốt nhất nên dẹp bỏ cái ý nghĩ này đi, tránh bị chán ghét, hắt hủi.”
“Chẳng lẽ bà đây không đủ quyến rũ sao?” Bà chủ đứng lên, cố tình bày ra một tư thế quyền rũ.
“Nếu anh ta đã là một nhân vật lớn, đồng ý chịu nhục ở nhà họ Tô. Ngoài vì Tô Nghênh Hạ ra, nhà họ Tô có cái gì đáng giá để anh ta có ý đồ sao?” Dương Thần cười nói.
“ Một người sỉ tình ư?” Nghe được lời này, tức khắc bà chủ có chút tức giận. Tuy rằng đối với diện mạo và dáng người của mình bà rất có tự tin, nhưng mà so sánh với Tô Nghênh Hạ thì vẫn còn thua kém rất nhiều. Nếu Hàn Tam Thiên không phải loại người thích tìm niềm vui từ hoa thơm cỏ lạ thì một chút cơ hội bà cũng không có.
“Có phải một người si tình hay không tôi không biết. Chỉ là hiện tại tôi là một con dã thú, có muốn thử một chút không?” Một tay Dương Thần kéo bà chủ vào trong lòng ngực, trong phòng lần hai nổi lên tràn ngập không khí nhộn nhạo mập mờ.
Tô Nghênh Hạ ngủ đến gần mười giờ tối mới tỉnh lại. Mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi nói mình đói bụng, Hàn Tam Thiên vội vàng gọi phục vụ của phòng.
“Em ngủ bao lâu rồi, bây giò là mấy giờ?”
Tô Nghênh Hạ dụi dụi mắt hỏi Hàn Tam Thiên.
“ Không muộn, chưa tới hừng đông mà.”
Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe thấy Hàn Tam Thiên trêu chọc mình, vẻ mặt Tô Nghênh Hạ áy náy nói: “ Thật xin lỗi, vốn dĩ muốn ra ngoài đi dạo cùng anh.”
“Sau khi chụp ảnh kết hôn rồi thì sau này vẫn có rất nhiều thời gian đi dạo, không vội.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ rất lo lắng cho tình huống của công ty, cho nên dự tính của cô là chụp hình xong sẽ về thành phố Thiên Vân. Nhưng nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, hình như còn phải ở lại đảo Cơ Nham chơi, việc này khiến cho lòng cô rất lo lãng.
“Em có thể gọi điện về thành phố Thiên Vân không?” Tô Nghênh Hạ nói.