Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201 Phòng bi-a Hỉ Dương Dương.

Một cái tên rất dễ thương nhưng những người khách bên trong rõ ràng không phải người bình thường. Trong không khí đầy khói thuốc, những hình xăm rồng phượng như ẩn hiện, lời nói thô tục văng ra, sàn nhà đầy tàn thuốc cùng vết ố đen kịt vì không được ai dọn dẹp, góc tường một đống chai lọ lộ ra mùi lên men.

Khi Tưởng Thăng đi vào phòng bi-a gặp đám người gã gọi là bạn bè thì mùi khó chịu làm gã không nhịn được nhăn mặt, gã thấy thiếu tự tin, vì người gã gặp chính là một vị tai to mặt lớn tại khu vực xám ở huyện Bân, thường được gọi là anh Long.

“Anh Long, Tưởng Thăng tới rồi.”

Khi Tưởng Thăng đi vào, mọi âm thanh đều biến mát, không gian ồn ào ban nãy trở nên tĩnh lặng, ai lấy cũng nhìn chằm chằm Tưởng Thăng, tình huống đó khiến gã càng lúc càng sợ.

“Anh Long.” Đi tới trước mặt anh Long, Tưởng Thăng vâng vâng dạ dạ chào hỏi.

Anh Long sờ cái đầu trọc của mình, chiếc dây vàng trên cổ dài tới nỗi có thể làm dây xích chó.

“Mang theo tiền không?” Anh Long hỏi Tưởng Thăng.

Tưởng Thăng sợ tới mức líu lưỡi, lắp bắp nói: “Mang…

mang theo.”

“Đúng là loại không có tiền đồ, anh không đánh mày, mày sợ cái gì.” Anh Long khinh thường.

“Vâng, vâng, anh Long nói đúng, em không có tiền đồ, khiến anh chê cười rồi.” Tưởng Thăng sợ tới mức quần áo ướt nhẹp, gã nhanh chân đưa tiền cho anh Long.

Anh Long cầm mười nghìn và nói: “Nể mặt mày là bạn Chó Con tao mới hỗ trợ, chứ mười nghìn này còn lâu tao mới giúp.”

“Vâng, vâng, anh Long sao có thể coi mười nghìn vào mắt, nhưng số tiền này là số tiền lớn nhất em có thể gom được.

Chẳng qua người em muốn đối phó có nhiều tiền lắm, anh Long ngại cầm mười nghìn thì có thể lấy trên người cô ta.”

Tưởng Thăng nói.

“Hử?” Anh Long vừa nghe thế thì hứng thú hỏi lại, nói: “Là ai, ở huyện Bân làm gì?”

“Anh Long yên tâm, cô ta không ở huyện Bân, là em họ em, tới đây chơi mấy ngày.” Tưởng Thăng nói.

“Em họ?” Anh Long kinh ngạc, thằng nhóc này lại đối phó với người nhà mình, cũng thú vị đó, gã ta nói: “Mày tàn nhẫn quá nha, tìm anh hỗ trợ đối phó với người trong nhà, chẳng lẽ mày không biết anh ra tay nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì toi đời sao?”

“Anh Long, quan hệ em với cô ta không tốt lắm, hơn nữa cô ta còn khoe mình nhiều tiền trước mặt em, em sao nhịn cơn tức này được, thuận tiện giúp anh Long kiếm thêm chút lợi nhuận.” Tưởng Thăng nói.

Anh Long gật đầu nói: “Ra ngoài xã hội này, chính để kiếm miếng cơm ăn, chuyện này anh sẽ làm. Nhưng tiền anh đây lấy được mày không có quan hệ.”

“Đương nhiên, đều của anh Long, em sao dám nghĩ tới đâu.” Tưởng Thăng nói, gã tuy tham tiền nhưng không dám động tới cọng lông của anh Long.

“Cút đi, làm người thân của mày đúng là xui tám kiếp.”

Anh Long khinh thường.

Tưởng Thăng nhanh chân chạy khỏi phòng bi-a khiến cho cả đám cười một trận.

Nhưng gã không để bụng việc mình mát mặt, sau khi ra khỏi phòng bi-a, gã mới cảm thấy mình còn sống, giao tiếp với loại người trong khu vực xám không cẩn thận tính mạng mắt như chơi.

“Mẹ nó, sau này ít tiếp xúc với kiểu này thì hơn, dọa són cả ra quần.” Tưởng Thăng lầm bằm lầu bày, điện thoại vang lên, thì ra Tưởng Uyễn gọi.

“Tưởng Thăng, muốn báo thù không?” Điện thoại vừa được nhận, Tưởng Uyễn liền hỏi.

“Tưởng Uyển, en nói gì nói thẳng, đừng úp úp mở mở, chúng ta là kiểu người gì ai cũng biết.” Tưởng Thăng nói.

“Em muốn báo thù, anh giúp em nghĩ biện pháp đi.”

Tưởng Uyễn hỏi.

Tưởng Thăng nghe thế thì lên kế hoạch: “Không phải không có biện pháp, anh có mấy người bạn trong khu vực xám, nhưng tìm họ làm việc thì phải tốn tiền.”

Sau khi Tưởng Uyễn bị Liễu Trí Kiệt đá thì không có tiền.

Nhưng những thứ trước kia Liễu Trí Kiệt tặng vẫn có thể bán đi lấy tiền, chỉ có thể báo thù là được.

“Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu tiền?” Tưởng Uyễển nói.

Tưởng Thăng không ngờ Tưởng Uyễển đồng ý nhanh chóng như vậy, gã chưa biết báo giá như thế nào, gã nghĩ mình không thể chịu thiệt được, phải kiếm một chút, nói: “Hai mươi nghìn thiếu thì không được.”

“Không thành vần đề.”

Cúp điện thoại, Tưởng Thăng vui vẻ khi lấy được chút tiền ngoài ý muốn này, nhưng gã không thể cho Lưu Hoa biết, hai mươi nghìn đủ để gã ăn chơi vài tháng.

Biệt thự Đường Tông.

Lúc trước Tô Nghênh Hạ muốn về quê nhìn xem một chút, nhưng không có thời gian, hôm nay tính cùng Hàn Tam Thiên đi xem nhưng Hàn Tam Thiên lại hẹn với Đường Tông.

“Nếu không anh hẹn Đường Tông sau cũng được, dù sao cũng không có chuyện quan trọng gì.” Hàn Tam Thiên để ý tới Tô Nghênh Hạ, đưa Tô Nghênh Hạ về quê cho Đường Tông leo cây cũng không có vấn đề gì.

“Không được.” Nghe Hàn Tam Thiên nói thế, Tô Nghênh Hạ từ chối, cô về quê xem qua thôi, không có chuyện gì lớn, nhưng Hàn Tam Thiên đi gặp Đường Tông có thể giải quyêt không ít chuyện, ít nhât cô nghĩ những chuyện đó liên quan tới sự phát triển của Hàn Tam Thiên.

“Anh gặp cậu ấy cũng không có chuyện gì.” Hàn Tam Thiên tỏ vẻ không sao.

“Vậy cũng không được, anh không thể nghĩ cái gì cũng không quan trọng, em đi với mẹ là được rồi.” Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên thấy Tô Nghênh Hạ cương quyết như thế thì không lèm bèm nữa, anh ngồi mép giường, tự dưng không khí trở lên xấu hồ.

“Em muốn hỏi gì không?” Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ. Anh biết Tô Nghênh Hạ có rất nhiều thứ tò mò, nếu Tô Nghênh Hạ hỏi, anh sẵn sàng trả lời một số việc không quan trọng.

Tô Nghênh Hạ gật đầu, cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng Hàn Tam Thiên đã nói qua, có một số việc sẽ được chứng minh bằng thời gian, đến lúc đó cô sẽ biết nên cô cũng không bắt anh phải giải thích.

“Anh vì sao chịu nhẫn nhục như thế?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Hàn Tam Thiên tưởng cô sẽ hỏi thân phận của mình, không ngờ cô lại hỏi câu này.

Hàn Tam Thiên nghĩ, nói: “Đối với anh những lời nhục mạ không bằng những thứ trên lưng em, anh đã nói qua vấn đề này rồi, em có thể nhịn, sao anh không nhịn được đâu?

Chỉ cần em vui vẻ, những thứ khác đối với anh không quan trọng.”

“Trong ba năm qua, những lời nhục mạ em chịu nhiều hơn anh, nhưng em có thể yên lặng chịu đựng, sao anh không thể?”

Hốc mắt Tô Nghênh Hạ đầy nước, nói: “Nhưng với thân phận của anh cần chịu đựng làm gì, những người đó có tư cách gì khinh thường anh.”

“Anh yêu em, lý do này đủ không?” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ không kìm được, nước mắt rơi xuống.

“Lúc anh vừa tới nhà họ Tô, anh có thể cảm thấy em rất hận anh, thậm chí muốn đuổi anh ra khỏi nhà, nhưng sau đó, tuy thái độ em với anh không được tốt, nhưng em vẫn nói giúp anh, tích cực giúp anh như người khác. Mỗi lần nhìn thấy em tranh cãi với người khác đỏ mặt tím tái vì anh, anh rất vui, từ khi đó anh biết tình cảm của chúng ra đã thay đổi. Từ hận thù thành tình yêu, ít nhất anh nghĩ thế, cho nên anh tự nguyện vì em chấp nhận người khác xem thường và đó cũng là…. Thói quen từ nhỏ từ anh.”

Đang nói thì Tô Nghênh Hạ đột nhiên ôm cổ Hàn Tam Thiên.

Tiếp theo, Hàn Tam Thiên cảm giác miệng mình chạm môi người khác.

Không phải nụ hôn phớt qua, mà là nụ hôn sâu, khiến Hàn Tam Thiên cảm nhận một mùi hương đánh sâu vào vị giác, thận chí trộn lẫn với mùi son môi.

Lúc sau…

Khi cả hai sắp hít thở không thông, Tô Nghênh Hạ mới buông Hàn Tam Thiên ra, cúi đầu tông cửa ra ngoài.

Hàn Tam Thiên liếm môi, lần này thời gian thật lâu.

“Ha ha…”

“Ha ha…”

Hàn Tam Thiên ngồi ở mép giường, ngây ngô cười, thì ra đây là mùi son môi, thì ra đây là cảm giác hôn sâu.

Thật tiếc, vừa rồi không nắm quyền chủ động, bằng không giờ có thể biết cảm giác răng môi triền miên là gì.

Hàn Tam Thiên đứng lên, cảm giác tinh thần và thể xác đều thoải mái, đôi mắt cười ra nếp nhăn.

Ra khỏi phòng, Tưởng Lam nhìn Hàn Tam Thiên với vẻ mặt kì lạ: “Hai đứa sao vậy, Nghênh Hạ bị bệnh sao, mẹ thấy mặt nó hồng lắm, hai đứa đưa nhau đi bệnh viện kiểm tra đi?”

“Mẹ, vừa rồi em ấy hôn con.” Hàn Tam Thiên khoe khoang, anh hận không cho cả thế giới biết.

Tưởng Lam xấu hổ, chuyện vợ chồng Hàn Tam Thiên nói cho bà làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK