Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 370:

 

Hơn hai mươi người, tuy rằng Hàn Tam Thiên cố gắng hết sức phản kháng nhưng không chống lại nỗi tắn công của bọn họ, nhanh chóng nằm dưới đất.

 

Lục Huân dùng tư thái cao ngạo đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cười lạnh nói: “Xem bộ dạng mày bây giò đi, khác gì con chó chết không, sao lại không lấy kiêu ngạo trên hội đấu giá ra.”

 

Sau khi Lục Huân nói xong thì ngồi xổm xuống, túm tóc Hàn Tam Thiên, tiếp tục cười nhạo nói: “Bây giờ mày còn vốn liêng để phách lối không?”

 

Hàn Tam Thiên vừa há mồm, khóe miệng đã tràn ra máu tươi, nói: “Chơi chết tao, tao không chết, mày sẽ chết rất thê thảm.”

 

Dút lời, Hàn Tam Thiên lại cười, cười đến mức khiến người ta không rét mà run.

 

Lục Huân đập mạnh đầu Hàn Tam Thiên xuống sàn, phát ra tiếng cốp, gã đứng dậy, đạp lên đầu Hàn Tam Thiên: “Con mẹ nói mày thật sự coi mình là thứ gì, đây là đảo Bedrock, là địa bàn của Lục Huân tao, cho dù giết chết mày thì sao.”

 

“Lục Huân, tôi khuyên cậu tốt nhát là giết cậu ta đi, nếu không cậu ta sẽ báo thù.”

 

Văn Lương ở bên cạnh khuyên, đó là điều người thần bí trong điện thoại nhắn nhủ, nếu có thể mượn tay Lục Huân để làm thì không còn gì tốt hơn.

 

Lúc tước Lục Phong cũng đã nói có thể báo thù giúp Lục Huân, nhưng không thể gây ra tai nạn chết người, đó cũng là ranh giới cuối cùng của ông ta, sau này nhà họ Lục còn phải dựa vào Lục Huân kế thừa, nếu trong tay dính mạng người, chuyện này dù sao cũng là quả bom hẹn giờ, có lẽ hiện tại có thể giấu giêm chuyện này, nhưng ai dám chắc sự việc sẽ không bại lộ chứ? Hơn nữa Hàn Tam Thiên biểu hiện ra tài lực trên hội đấu giá, nhất định sau lưng anh cũng có một gia tộc thế lực rất mạnh, anh chết ở đây, một khi gia tộc sau lưng anh điều tra ra chuyện này, củ khoai nóng bỏng tay này có thể sẽ hại toàn bộ nhà họ Lục.

 

“Văn Lương, ở đây không có chỗ cho ông nói chuyện, ông mau cút đi, nêu không kết cục của ông cũng sẽ giống phế vật này.”

 

Lục Phong nói với Văn Lương.

 

Văn Lương nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, không tận mắt thấy Hàn Tam Thiên chết, sao ông ta có thể yên tâm được, nhưng thái độ hiện tại của Lục Phong, nếu ông ta không đi, có lẽ thật sự sẽ không đi được nữa.

 

“Tôi cũng muốn tốt cho hai người thôi.”

 

Sau khi Văn Lương nói xong, xoay người ra khỏi biệt thự.

 

Đợi đến khi Văn Lương rời khỏi, Lục Phong nhắc nhở Lục Huân: “Đừng quên cha đã nói gì với con, con muốn chơi thế nào cũng được, nhưng không thể xảy ra tai nạn chết người.”

 

Quả thực trong lòng Lục Huân hận không thể giết Hàn Tam Thiên, nhưng bây giờ gã sẽ không làm thế, ít nhất trước khi tìm thấy Tô Nghênh Hạ, gã sẽ nhịn phần xúc động này xuống.

 

“Mày muốn chết tao cũng sẽ không thỏa mãn mày, tao muốn mày trơ mắt nhìn con đàn bà kia bị tao chơi thế nào, thật sự tưởng rằng trốn đi thì tao không tìm được sao? Mày đánh giá năng lực của tao trên đảo Bedrock quá thấp rồi.” Lục Huân nói.

 

Hàn Tam Thiên bị ném vào hầm rượu trong biệt thự nhà họ Lục, bị thương không nhẹ, chuyện này đã khiến anh nhận được một bài học sâu sắc, ngàn vạn lần không thể tin một người mình không quen.

 

“Văn Lương ơi Văn Lương, ông đúng là cho tôi một bài học hay.”

 

Sau khi Văn Lương rời khỏi biệt thự cũng không đi mà ngồi trong xe gọi điện thoại cho Thân Ông.

 

Sau khi Thân Ông biết Hàn Tam Thiên bị đánh một trận thì không hề ngoài ý muốn, bởi vì trong mắt ông ta, mọi chuyện vốn nên là thế.

 

“Thằng phê vật này bị đánh có gì lạ sao?

 

Chuyện đó là đương nhiên, cậu không cần báo lại cho tôi, vẫn nên nghĩ làm sao để nó chết trên đảo Bedrock đi.” Thân Ông nói.

 

“Tên thanh niên Lục Huân này, tính cách xúc động, nhưng Lục Phong lý trí hơn, muốn ông ta giết Hàn Tam Thiên, chỉ sợ không dễ.” Văn Lương nói.

 

“Nếu không dễ thì cậu phải nghĩ cách, bắt tay từ Lục Huân, ai nói giết người nhất định phải để Lục Phong biết.” Thân Ông nói.

 

“Tôi hiểu rồi, đợi tin tốt của tôi đi.” Dút lời, Văn Lương cúp điện thoại, Thân Ông muốn Hàn Tam Thiên chết, ông ta cũng vậy, bởi vì Hàn Tam Thiên không chết, trong lòng của ông ta không thể nào yên ôn.

 

Hàn Tam Thiên trắng đêm không về, cả đêm Tô Nghênh Hạ mơ mơ màng màng ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh lại, cô không nhịn được muốn gọi điện cho Hàn Tam Thiên, nhưng trước khi đi Hàn Tam Thiên đã từng nói với cô, trước khi anh trở về tuyệt đối không được dùng điện thoại liên lạc với anh, điều này khiến Tô Nghênh Hạ vô cùng buồn rầu.

 

Lúc ăn sáng, Tô Nghênh Hạ nhắc với Dương Thần chuyện này.

 

“Dương Thần, anh biết Tam Thiên đi làm gì không, cả đêm anh ấy không về, bây giờ tôi rất lo cho anh ấy.” Tô Nghênh Hạ nói.

 

Tối qua Dương Thần cũng không nghỉ ngơi tốt, luôn chờ Hàn Tam Thiên trở về, nghe thấy Tô Nghênh Hạ hỏi vậy thì nói: “Chắc là anh ta đến nhà họ Lục, rất có thể bây giờ đã rơi vào tay Lục Huân.”

 

Cả đêm không về, ngoại trừ khả năng này ra, Dương Thần không thể nghĩ ra nguyên nhân khác.

 

“Rơi vào tay Lục Huân!” Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ ngơ ngác, nói: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK