Chương 478:
Hàn Phong nhướn mày nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: “Đồ rác rưởi, mày có khả năng đó không?” hoàn thành chuyện này rồi rời khỏi Hoa Hạ mới là chuyện mà cô ta muốn.
Nhưng nều Hàn Tam Thiên cứ muốn cứng rắn, Hàn Yên cũng không để ý mà dạy dỗ anh ta bằng máu.
Nhìn ba người rời khỏi phòng làm việc, Hàn Tam Thiên đấm một đấm lên bàn.
Chiếc bàn bằng gỗ thật bởi vì hứng chịu lực quá lớn mà rung lên, trên mặt bàn còn xuất hiện vết rạn nứt.
Trong lòng Chung Lương giật mình, bàn làm việc này là do chính anh ta tự mình chọn mua, lại bị một đấm của cậu chủ nhỏ làm nứt, lực lớn đến mức nào chứ!
“Cậu chủ nhỏ, bọn họ thật đáng hận, có cần dùng cách khác để đối phó không?”
Chung Lương cắn răng hỏi.
Ý của Chung Lương, Hàn Tam Thiên rất rõ ràng, nhưng mà ngay cả Thích Y Vân bên người cũng có cao thủ như Đông Hạo, sao Hàn Yên lại không có được?
Cho nên ý nghĩ này, Hàn Tam Thiên đã sớm bỏ qua, anh sợ mình làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến an toàn của Tô Nghênh Hạ.
“Theo sắp xếp của tôi mà làm, dừng thi công.” Hàn Tam Thiên nói xong nhìn thời gian, sắp tới giờ phải đón Tô Nghênh Hạ tan làm.
Sau khi anh rời khỏi, Chung Lương sờ vết nút trên bàn làm việc mà kinh hoàng, một đấm này nếu là đánh trên người của người khác, không chết cũng là tàn phê.
Cậu ấy bị nhà họ Hàn coi như phế vật, những năm đó cuối cùng đã trải qua những gì?
“Cậu chủ nhỏ, hi vọng cậu có thể cố gắng
vượt qua chuyện này, nhiều năm ẩn nhẫn như vậy, cho dù là tôi cũng không muốn nhìn thấy nó trở nên vô ích.” Chung Lương yên lặng.
Đi đến dưới lầu của công ty nhà họ Tô, Hàn Tam Thiên giống như thường ngày, sau khi dừng xe thì dựa vào bên cạnh xe hút thuốc, bởi vì Tô Nghênh Hạ sợ mùi khói cho nên lúc anh hút thuốc, sẽ cố gắng tránh Tô Nghênh Hạ, cũng sẽ không để trong xe lưu lại bất kỳ mùi khói gì.
Anh nhìn thoáng quầy bán đồ ăn vặt, từ sau khi Mặc Dương không làm ông chủ nữa, anh đã không có chỗ để giết thời gian, mỗi lúc như thế này, Hàn Tam Thiên có hơi hối hận, nếu không phải cho Mặc Dương tái xuất giang hò, tối thiểu vẫn còn người nói chuyện phiếm với anh, sẽ không đến mức nhàm chán như thế này.
Thấy Tô Nghênh Hạ đi ra từ trong công ty, Hàn Tam Thiên tranh thủ thời gian ném tàn thuốc, hít hà mấy hơi, phủi phủi quần áo, cố gắng làm mùi khói biến mắt.
“Thế nào, hôm nay ở công ty không có xảy ra chuyện gì chứ?” Sau khi lên xe, Hàn Tam Thiên hỏi Tô Nghênh Hạ.
Ánh mắt của Tô Nghênh Hạ len lén quan sát Hàn Tam Thiên: “Công ty không có gì, có điều tình huống bây giờ thành phố Thiên Vân có hơi hù người, khí thế của tập đoàn họ Hàn hung hãn, hạng mục ở thành Tây chỉ sợ sẽ bị đứt ngang, vị bạn học kia của anh có biết chuyện này không?”
Nói đến bạn học, Hàn Tam Thiên có hơi đau đầu, bởi vì người bạn trong truyền thuyết này chính là bản thân anh, việc này anh còn chưa nghĩ ra cách để giải thích với Tô Nghênh Hạ.
“Chuyện này…… về nhà rồi nói sau đi.”
Hàn Tam Thiên đáp lại.
Trở về biệt thự sườn núi, hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đều đang ở phòng khách, điều này hoàn toàn không có hay gặp, từ sau khi nhà bọn họ có tiền, bình thường lúc này đều là Tưởng Lam ở bên ngoài đánh bài, mà Tô Quốc Diệu cũng sớm đã hẹn với bạn ra ngoài đi uống rượu.
“Mẹ, hai người có chuyện gì vậy?” Tô Nghênh Hạ hỏi Tưởng Lam.
“Tập đoàn họ Hàn ồn ào lợi hại như Vậy, trong lòng mẹ không có tập trung được,
ngay cả tâm tình để chơi mạt chược cũng không có, Hàn Tam Thiên, cậu vẫn nên tranh thủ thời gian nghĩ ra cách đối phó với Hàn Yên đi, đừng để liên lụy đến nhà chúng tôi.” Tưởng Lam nói với Hàn Tam Thiên, trong giọng mang theo trách cứ, giống như việc này do anh đã làm sai gì đó.
“Tam Thiên, Hàn Yên này rốt cuộc là ai, cô ta sao lại có nhiều tiền như vậy?” Tô Quốc Diệu không hiểu hỏi.
Hai người này đều cực kỳ lo lắng cho lợi ích của cá nhân mình, bọn họ chỉ sợ ảnh hưởng đến sinh hoạt hiện tại của bản thân, về phần Hàn Tam Thiên đang phải đối mặt cái gì, bọn họ hoàn toàn không quan tâm.
“Hàn Yên từ nước Mỹ trở về, họ Hàn ở nước Mỹ có mấy trăm năm lịch sử, tài sản họ Hàn nhiều đến mức hai người không tưởng tượng nỗi đâu.” Hàn Tam Thiên trả lời.
“Nếu cậu không đối phó được, vậy thì đi tìm giúp đỡ, hạng mục ở thành Tây không phải là của bất động sản của Nhược Thủy sao, cậu nhanh đi tìm Chung Lương hợp tác thử, chẳng lẽ bất động sản Nhược Thủy không sợ chuyện này tạo thành ảnh hưởng với thành Tây?” Tưởng Lam trừng mắt với Hàn Tam Thiên, trách anh làm việc không tốt, thậm chí ngay cả cách ấy cũng không nghĩ đến.
Vẻ mặt Hàn Tam Thiên cười ngượng nhìn Tô Nghênh Hạ, lời nói vô lý thế này, dường như lúc nói chuyện với Tô Nghênh Hạ đều ẩn giấu hết, chỉ sợ ngay cả có cơ hội để thẳng thắn cũng không có.