Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124:Nực cười Cô chủ nhà họ Thiên Nhà họ Thiên.

Thiên Linh Nhi ngồi ở trong phòng khách, khoanh đôi chân mảnh khảnh trắng nõn mê người, dáng vẻ mặt ủ mày ê.

Cô rất muốn hẹn Hàn Tam Thiên, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được lý do thích hợp, vì cái gọi là rụt rè, cô chủ lớn nhà họ Thiên thật sự là vắt hết cả óc.

Nghe Thiên Linh Nhi thở ngắn than dài, mặt mày Thiên Xương Thịnh treo đầy nét cười đi đến bên cạnh, cười nói: “Linh Nhi của nhà chúng ta gặp gỡ phiền phức gì đó, nói ra để ông nội giúp con giải quyết nào.”

Thiên Linh Nhi nhõng nhẽo nhìn Thiên Xương Thịnh, vừa tội nghiệp vừa bát lực nói: “Ông nội, hôm nay ông có tìm Hàn Tam Thiên chơi cờ không?”

Trước kia Thiên Xương Thịnh rất thích chơi cờ, nếu ai gọi ông chơi cờ, mưa gió sắm sét ầm ầm cũng không ngăn cản được, nhưng nhắc đến Hàn Tam Thiên, ông hoàn toàn không còn hăng hái nữa.

Thua rất thảm thế nên ông đã hoàn toàn không có hứng thú với chơi cờ, ngược lại lại rất mong có thể xem Hàn Tam Thiên chơi cờ.

“Ông nội của con thua chỉ còn mỗi cái quần cộc, con cũng đừng giày vò ông chứ.” Thiên Xương Thịnh cười khổ nói.

Thiên Linh Nhi than thở chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, buồn bực nói: “Chẳng phải ông rất giỏi hay sao? Nhanh như vậy đã chịu thua rồi 2”

“Không thì còn có thể thế nào, tên nhóc biến thái kia ngay cả Vương Mậu còn thắng, ông nội đây thua tâm phục khẩu phục, không dám lại đi chịu ngược.” Thiên Xương Thịnh cảm thán nói. Thua cờ không mắt mặt, dù sao còn có Vương Mậu với ông nữa, mà cả hội trưởng hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân cũng thua thì sao Thiên Xương Thịnh còn dám mạnh miệng.

“Haiz.” Thiên Linh Nhi lại thở dài một hơi, ông nội không chơi cờ, cô thật sự chẳng còn tìm được lý do hẹn Hàn Tam Thiên.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thiên Linh Nhi vang lên, Thiên Linh Nhi ïu xìu lấy điện thoại ra, lập tức ngây ngắn cả người, ba giây sau, phấn khích giống như là cắt tiết gà, vui sướng vung chân múa tay.

Tên hiễn thị hiện lên ba chứ hoàng tử nhỏ, đây là nickname mà Thiên Linh Nhi đặt cho Hàn Tam Thiên.

“Ông nội, anh ấy thế mà chủ động gọi điện thoại cho con.”

Thiên Linh Nhi kích động không cách nào kiềm nổi, dậm chân tại chỗ, hưng phấn mặt đỏ tai hồng.

Thiên Xương Thịnh nhìn thấy cảnh ấy, mặt ngoài thì cười, nhưng trên thực tế trong lòng lại lo lắng.

Ông nói Thiên Linh Nhi đừng gửi tình cảm quá sâu, nhưng bây giờ xem ra Thiên Linh Nhi hoàn toàn xem lời ông nói như gió thoảng bên tai.

Có điều, Thiên Xương Thịnh cũng có thể hiểu được, toàn bộ thành phố Thiên Vân ngoài việc Hàn Tam Thiên thanh danh không tốt ra, muốn muốn tìm ra người thứ hai ưu tú như cậu ta gần như không có khả năng.

“Còn không nhận, đợi lát nữa cậu ta cúp ông xem con làm sao bây giờ.” Thiên Xương Thịnh nhắc nhở nói.

“Đúng đúng đúng.” Thiên Linh Nhi lập tức bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nhắn núi nghe.

“Tìm cô đây làm gì?” Thiên Linh Nhi ngồi ở trên sô pha, cố ý giả bộ lạnh nhạt.

“Ông Thiên có ở nhà không? Tôi muốn tìm ông.” Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Linh Nhi lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu, người này gọi điện thoại đến, thế mà không phải tìm cô, mà là tìm ông nội!

Chẳng qua anh ấy có thể tới nhà, coi như là gặp mặt.

“Hừ, anh cho anh là ai, ông nội của tôi là người anh muốn gặp thì gặp được sao?” Thiên Linh Nhi kiêu ngạo nói.

“Không ở thì thôi vậy.”

Nghe nói như thế, Thiên Linh Nhi sợ Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, vội vàng nói: “Ở ởở, ông nội của tôi ở nhà, chừng nào thì anh đến.”

Hàn Tam Thiên ở đầu bên kia điện thoại dở khóc dở cười, cô chủ lớn, công chúa nhà họ Thiên này cũng quá mắc cười.

Không riêng Hàn Tam Thiên cảm thấy mắc cười, Thiên Xương Thịnh cũng dở khóc dở cười.

“Đi, tôi tới liền.” Hàn Tam Thiên nói.

Cúp điện thoại, Thiên Linh Nhi phát hiện Thiên Xương Thịnh nhìn mình cười, biết vừa rồi biểu hiện quá kích động, giơ nắm tay nhìn Thiên Xương Thịnh đe dọa nói: “Ông nội, con cảnh cáo ông, nêu ông nói việc này cho những người khác, con sẽ bứt sạch râu của ông.”

Ông cụ Thiên im như ve sầu mùa đông ôm cằm, rõ ràng là cực kỳ sợ hãi, vội vàng nói: “Sao ông nội có thể làm chuyện không đạo đức đó ch. Con yên tâm, ông nhất định giữ bí mật giúp côn”

Từ khi còn bé, cách mà Thiên Linh Nhi dằn vặt Thiên Xương Thịnh chính là nhỗổ râu, chuyện này gần như là bóng ma không thể xóa mờ đối với Thiên Xương Thịnh, loại cảm giác đau đớn ấy, có thể khiến da đầu người ta tê dại.

Có điều, toàn bộ nhà họ Thiên dám làm chuyện đó cũng chỉ có cô công chúa này thôi.

Chẳng bao lâu sau, Hàn Tam Thiên đã đến nhà họ Thiên.

Thiên Linh Nhi tự mình ra cửa tiếp đón, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, không hiểu sao tâm trạng tốt lên rất nhiều, chẳng qua, ở trước mặt Hàn Tam Thiên cô vẫn biểu hiện ra vẻ lạnh nhạt.

“Anh tìm ông nội tôi làm gì?” Thiên Linh Nhi chống nạnh hỏi.

Hàn Tam Thiên phát hiện Thiên Linh Nhi đi chân đất đứng ở bên ngoài, may mà đây là buổi sáng, ánh nắng mặt trời chưa nướng mặt đất, không thì chân của cô đứng một lát có thể bôi mỡ.

“Cô lớn à, ngay cả giày cô cũng không mua nồi hả?” Hàn Tam Thiên cười hỏi.

“Đúng vậy, anh tính tặng tôi à?” Thiên Linh Nhi đúng lý hợp tình nói.

Hàn Tam Thiên nhún vai, nói: “Cô đi đều là hàng hiệu, tôi tặng không nổi.”

“Hừ, anh cho cô đây là cái loại người đó hả? Như vậy đi, em tặng anh một chiếc xe, anh tặng em một đôi giày, không quá đáng đúng không?” Thiên Linh Nhi nói.

“Được, quyết định như thế đi.”

Thiên Linh Nhi nói xong, chạy vào trong nhà, cuối cùng cũng lại tìm được cơ hội, nhưng vì tránh cho Hàn Tam Thiên từ chối, cho nên ngay cả cơ hội cự tuyệt cô cũng không cho.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười, tính tình của cô công chúa này thật ra rất tốt, nhưng có đôi khi cũng có vẻ hơi bá đạo.

Đến trong phòng khách, Thiên Xương Thịnh đang nấu trà, vẫy tay với Hàn Tam Thiên.

Ông cụ Thiên rất chú trọng uống trà, mà yêu cầu với lá trà cũng rất cao, rót cho Hàn Tam Thiên một tách, Hàn Tam Thiên một ngụm uống cạn sạch.

“Mùi vị thế nào?” Thiên Xương Thịnh hỏi.

“Giải khát.” Hàn Tam Thiên không hiểu biết nhiều về mặt trà, đương nhiên không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt người như Thiên Xương Thịnh.

Thiên Xương Thịnh trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên, nói: “Phung phí của trời, cậu vẫn là uống nước lọc đi.”

“Khụ khụ, nói chuyện với thầy như thế nào đấy.” Hàn Tam Thiên thẳng sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thiên Xương Thịnh giống như quả khí cầu xì hơi, chỉ tiếc việc này hối hận đã không còn kịp rồi, vì thế lại rót cho Hàn Tam Thiên một tách.

Hôm nay Hàn Tam Thiên tới tìm Thiên Xương Thịnh, có việc nhờ ông, cho nên cũng chỉ giả bộ thôi, không có nghiêm túc với Thiên Xương Thịnh. Anh không thể làm được giống cái loại không biết xấu hỗ như Tưởng Lam.

“Ông Thiên, hôm nay tới tìm ông, có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.” Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Xương Thịnh nghe thế, không khỏi cười, hỏi: “Chắc là liên quan đến nhà họ Tô đúng không.”

Thiên Xương Thịnh sống mấy chục năm, đã sớm mài giũa thành tỉnh, nên ông có thể đoán được, Hàn Tam Thiên cũng không bắt ngờ, nói: “Nhà họ Tô hy vọng có thể nhận được sự tán thành của ông, ông có giúp được không?”

“Không phải không thể giúp được, nhưng nhà họ Tô hiện nay, nói thật, không lọt vào mắt của tôi được.” Thiên Xương Thịnh nói sự thật, hơn nữa giờ Thiên Linh Nhi rõ ràng biểu hiện ra thái độ thích Hàn Tam Thiên, trong lòng ông cũng không muốn giúp nhà họ Tô.

Hai chữ tán thành rất đơn giản, nhưng được ông tán thành, nhà họ Tô có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt trong thành phố Thiên Vân, Thiên Xương Thịnh không có lý do gì giúp tình địch của cháu gái mình.

Hàn Tam Thiên gật đầu đồng ý với cách nói này.

Nhà họ Tô tự cho là dự án phía Tây có thể tăng địa vị lên trong thành phố Thiên Vân, quả thật cũng sẽ tăng lên ở mặt này, nhưng vẫn nhỏ bé không đáng kể đối với nhà đứng đầu như nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân.

Nhắc đến các sản nghiệp của nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân, dù không đến mức lũng đoạn cả thành phố, nhưng có ít nhất một nửa kinh tế là nhà họ Thiên lôi kéo. Sức ảnh hưởng to lớn như này, chỉ là chút nhốn nháo nho nhỏ của nhà họ Tô, làm sao sẽ được Thiên Xương Thịnh để mắt đến cơ chứ?

Lúc này, Thiên Linh Nhi cố ý trở về phòng thay đổi một bộ quần áo lại đi đến phòng khách, phun mùi nước hoa nhàn nhạt.

“Ông Thiên, còn có biện pháp khác hay không?” Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua trong trẻo đáng yêu Thiên Linh Nhị, lại quay đầu nhìn Thiên Xương Thịnh hỏi.

“Cũng không phải không có, sản nghiệp nhà họ Thiên rất nhiều, có thể tìm một cái hợp tác với nhà họ Tô, vậy cũng coi như cho nhà họ Tô mặt mũi.” Thiên Xương Thịnh nói.

Không có chính miệng Thiên Xương Thịnh đồng ý, nhưng có thể hợp tác với nhà họ Thiên, cũng xem như biến tướng giúp nhà họ Tô, dù sao có tư cách hợp tác với nhà họ Thiên, đã là một cách chứng minh chính mình có giá trị.

“Ông Thiên, chuyện này nhờ ông, nếu sau này ông muốn cháu làm gì, cháu cũng sẽ không chối từ.” Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Xương Thịnh cười cười, chờ chính là câu đó của Hàn Tam Thiên, nếu không thì việc đó đã coi như giúp không.

“Được, câu đó của cậu tôi nhớ kỹ, thiếu tôi một ơn huệ đó.”

Thiên Xương Thịnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK