Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 233:

 

Thanh Vân ưỡn ngực, dáng vẻ giả vờ nghiêm túc nói: “Đại ca, người sống trong giang hồ, có một thứ rất quan trọng.”

 

“Thứ gì?” Hàn Tam Thiên hiếu kỳ hỏi.

 

“Cho dù trong túi không có nửa đồng bạc cũng phải ra vẻ phú ông chục triệu, nếu không rất dễ bị người ta xem thường.

 

Thanh Vân nói.

 

“Dáng vẻ mặt mũi này của anh, cho dù cho anh chục triệu, anh cũng không giống phú ông, giả bộ có tác dụng không?” Hàn Tam Thiên khinh thường nói.

 

Thanh Vân lập tức nhụt chí, cúi đầu bảo: “Đại ca, cảm ơn anh trong lúc trăm công nghìn việc còn bót thời gian đả kích tôi.”

 

“Không cần cảm ơn, nếu anh cần thì có thể nói bất kỳ lúc nào.” Nói xong, trong lòng Hàn Tam Thiên hoảng hót. Mới tiếp xúc với Thanh Vân một ngày thôi mà đã có thể nói ra những lời này, quả nhiên là gần mục thì đen mà.

 

Với Hàn Tam Thiên mà nói, trong hội trường toàn là những gương mặt lạ hoắc, nhưng có thể chắc chắn, địa vị của những người này ở thành phố Dung không thấp.

 

Hơn nữa dựa theo thế cục hiện tại của thành phố Dung, những người này có quan hệ tốt với Lục Hoành Quang, nhất định có quan hệ không tốt với Ninh Hưng Bằng. Một núi hai hỗ này Hàn Tam Thiên không cần nghĩ cũng biết có rất nhiều cuộc đọ sức âm thầm.

 

Đối với chuyện trong giới kinh doanh, có thể nói Hàn Tam Thiên lý giải vô cùng thấu đáo. Từ hơn mười tuổi bắt đầu chìm đắm trong thương trường, bắt gặp vô số hục hặc với nhau, có thể được gọi là chiến trường không khói thuốc súng, có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của thương chiên.

 

Nhưng mặc dù những người này cùng phe với Lục Hoành Quang vẫn sẽ có rất nhiều khác biệt nhỏ, mấy người tốp năm tốp ba tụ lại với nhau lúc này chính là chứng cứ tốt nhất. Dù sao ngành nghề khác nhau, địa vị khác nhau, cho dù giống nhau thì ở trong cái vòng lớn cũng sẽ chia ra thành rất nhiều cái vòng nhỏ.

 

Xã hội là như thế, một vòng bao một vòng, một vòng tan ra một vòng, nhưng muốn bước ra cái vòng lớn này cũng không phải chuyện đơn giản.

 

Sau khi tìm góc hẻo lánh ngồi xuống, Hàn Tam Thiên như một con diều hâu săn mồi âm thầm, đánh giá cục diện trong hội trường.

 

Lúc trước tài xế taxi từng nói có rất nhiều người canh chừng ngoài khách sạn, hiện tượng này thực ra không chỉ xảy ra bên ngoài khách sạn, trong hội trường cũng như vậy, chẳng qua cách thức khác nhau, mục đích khác nhau.

 

Tất cả nhân viên phục vụ trong bữa tiệc đều là phái nữ, hơn nữa mặt mày xinh đẹp, dáng người cao gầy, đồng phục váy bó thống như phác họa đường cong hoàn mỹ. Những cô gái này không phải nhân viên của khách sạn mà được tuyển chọn thông qua thông báo tuyển dụng tạm thời.

 

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, tìm một tên đàn ông có tiền, làm bạn gái, làm chim hoàng yến, làm tình nhân, chỉ cần có thể ninh bợ được kẻ có tiền xem như thành công.

 

Khâu Mộc cũng là một trong số đó, mặc đồng phục thống nhất, dưới chân mang giày cao gót thủy tinh, rất tâm cơ cắt một đường không nhỏ ở ngực, như ẩn như hiện đề lộ dáng người đáng kiêu ngạo của mình.

 

Tay cầm khay rượu, Khâu Mộc tìm kiếm con môi của mình, suy nghĩ của cô ta vô cùng đơn giản, chỉ cần đối phương không có bạn gái là được. Về phần tuổi tác dáng vẻ cô ta không quan tâm chút nào, nhắm hai mắt lại là có thể mặc quần áo hàng hiệu cầm túi hàng hiệu, chuyện tốt như vậy cần gì phải soi mói.

 

Lúc Khâu Mộc nhìn thấy Hàn Tam Thiên và Thanh Vân, lập tức nghiên răng nghiên lợi, hai tên này vậy mà lại trà trộn vào bữa tiệc của nồi tiếng cao cấp như vậy.

 

“Không ngờ rằng hai tên rác rưởi các người cũng có thể trà trộn vào, thức thời thì cút mau, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi các người ra ngoài.” Khâu Mộc bước đến trước mặt hai người uy hiếp.

 

Hàn Tam Thiên không ngờ rằng ở đây còn có thể gặp người quen, hơn nữa còn là một người quen có ân oán, nói: “Cô có mục đích của cô, chẳng lẽ chúng ta không quấy rầy nhau không được hả?”

 

“Hừ, tôi vào quang minh chính đại, không giống hai người lén lút trà trộn vào, có thể giống nhau hả?” Khâu Mộc vênh váo nói.

 

“Quang minh chính đại vào câu kẻ ngốc?

 

Chị gái à, khẩu vị của chị có mặn quá không vậy, cậu xem thử chỗ này có mây người đóc tóc còn dày chứ, thịt già như vậy, chị không sợ bị vắt răng ư?” Thanh Vân cười nhạo.

 

Sắc mặt Khâu Mộc thay đổi, lạnh giọng nói: “Gu của tôi thế nào liên quan gì tới anh, bọn họ già rồi cũng tốt hơn phế vật hai người, các người đã không biến, thế đừng trách tôi không khách sáo, đúng lúc hôm qua tôi còn chưa trút giận đủ đây.”

 

Dút lời, Khâu Mộc cầm một ly rượu, trực tiếp giội vào mặt Hàn Tam Thiên, lớn tiếng nói: “Bảo vệ, bảo vệ, ở đây có hai tên rác rưởi trà trộn vào, bọn họ không có thiệp mời, mau tới đuổi bọn họ ra ngoài.”

 

Các biện pháp an ninh ở hiện trường vô cùng nghiêm ngặt, nghe Khâu Mộc nói, mấy bảo vệ lập tức chạy tới.

 

“Thưa anh, xin anh lầy thiệp mời của mình ra.” Đội trưởng đội bảo vệ nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Không có.” Hàn Tam Thiên xòe tay ra nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK