Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 169: Tạ Ngữ Phù trả thù

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Tô Hải Siêu cười gằn, âm dương quái khí nói: “Bám váy đàn bà tốt thật, mặt trời lên cao mới rời giường, không lo ăn không lo mặc, sao tôi không số may như vậy chứ?”

Hàn Tam Thiên biết Tô Hải Siêu đang chê cười, có điều câu nói như thế này không hề lực sát thương với anh, nói: “Cậu mà có bề ngoài như tôi, có lẽ cũng sẽ có người bao nuôi cậu. Chỉ tiếc khuôn mặt là trời sinh, đời này cậu không đuổi kịp tôi được đâu.”

Tô Hải Siêu bị nói tức giận đến thổ huyết, Hàn Tam Thiên đang bóng gió nói anh ta xấu xí?

“Hàn Tam Thiên, đồ không biết xấu hổ nhà cậu. Cũng khiến tôi mở rộng tầm mắt, là một người đàn ông mà hoàn toàn không có tiền đồ gì, còn không thấy ngại mà dương dương tự đắc.”

Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.

“Cậu đang là không ăn được nho nên nói nho chua đó à? Tôi có thể hiểu được, dù sao người giống như cậu trừ ước ao ra cũng không có biện pháp khác.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Sắc mặt Tô Hải Siêu tái xanh, đối phó với loại da mặt dày như tường thành này, anh ta chỉ có võ mồm không chiếm ưu thế được.

“Dì Tưởng, cái thằng nhãi con rễ vô dụng này đúng khiến dì phải xấu hổ.” Tô Hải Siêu chuyển đề tài, nói với Tưởng Lam.

Trong dự đoán của Tô Hải Siêu, Tưởng Lam nhất định sẽ chế giễu Hàn Tam Thiên vài câu nhưng sự tình không phát triển theo như anh ta dự liệu.

Tưởng Lam đeo tất cả đồ trang sức lên người mình, đang mê muội trang điểm cho chính mình, làm gì còn tâm tư trào phúng Hàn Tam Thiên cùng Tô Hải Siêu chứ?

Hơn nữa dù lúc này Tưởng Lam không làm chuyện gì, bà cũng sợ hãi nói với Hàn Tam Thiên những câu này.

“Đám trẻ tuổi mấy đứa cứ từ từ nói chuyện, không có quan hệ gì với dì.” Tưởng Lam không hề hứng thú nói.

Tô Hải Siêu hít sâu một hơi, người phụ nữ này đúng là trong mắt chỉ có tiền, thế mà không biết xáu hỗ mặc Hàn Tam Thiên tùy ý.

“Hàn Tam Thiên, làm một người đàn ông, tôi cảm thấy xấu hỗ thay cho cậu.” Tô Hải Siêu nói.

“Tại sao phải thay tôi cảm thấy xấu hổ? Tôi chưa từng nói xin cậu hỗ trợ, cậu không cần tưởng bở như vậy.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Hải Siêu hận đến tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, nếu không phải đánh không lại Hàn Tam Thiên, anh ta đã sớm ra tay.

“Tô Diệc Hàm, chúng ta đi.” Tô Hải Siêu sợ tiếp tục ở lại chỗ này, sớm muộn sẽ bị Hàn Tam Thiên trêu chọc tức giận đến thổ huyết. Loại vô liêm sỉ như vậy, anh ta không phải là đối thủ, chỉ có thể nhận thua.

Tô Diệc Hàm nhìn Tưởng Lam từ đầu đến cuối, trong lòng nhỏ Tưởng Lam đeo tắt cả đồ trang sức lên người mình, đang mê muội trang điểm cho chính mình, làm gì còn tâm tư trào phúng Hàn Tam Thiên cùng Tô Hải Siêu chứ?

Hơn nữa dù lúc này Tưởng Lam không làm chuyện gì, bà cũng sợ hãi nói với Hàn Tam Thiên những câu này.

“Đám trẻ tuổi máy đứa cứ từ từ nói chuyện, không có quan hệ gì với dì.” Tưởng Lam không hề hứng thú nói.

Tô Hải Siêu hít sâu một hơi, người phụ nữ này đúng là trong mắt chỉ có tiền, thế mà không biết xáu hổ mặc Hàn Tam Thiên tùy ý.

“Hàn Tam Thiên, làm một người đàn ông, tôi cảm thấy xấu hỗ thay cho cậu.” Tô Hải Siêu nói.

“Tại sao phải thay tôi cảm thấy xấu hổ? Tôi chưa từng nói xin cậu hỗ trợ, cậu không cần tưởng bở như vậy.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Hải Siêu hận đến tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, nếu không phải đánh không lại Hàn Tam Thiên, anh ta đã sớm ra tay.

“Tô Diệc Hàm, chúng ta đi.” Tô Hải Siêu sợ tiếp tục ở lại chỗ này, sớm muộn sẽ bị Hàn Tam Thiên trêu chọc tức giận đến thổ huyết. Loại vô liêm sỉ như vậy, anh ta không phải là đối thủ, chỉ có thể nhận thua.

Tô Diệc Hàm nhìn Tưởng Lam từ đầu đến cuối, trong lòng nhỏ quả tạo thành không thể cứu vãn nỗi, lúc đó nhà họ Tô sẽ triệt để xong đòi.

“Không vội, anh có thời gian chơi với tên đó, một oắt con vô dụng mà thôi, chẳng lẽ còn có thể chơi lại anh.” Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.

Tô Diệc Hàm đương nhiên là tin tưởng Tô Hải Siêu. Dù sao hiện giờ anh ta cũng là chủ tịch của nhà họ Tô, có được quyền lợi khống chế công ty tuyệt đối, mà Hàn Tam Thiên, một đứa ở rễ, có thể có bản lĩnh gì đấu với Tô Hải Siêu.

“Sớm muộn gì nó cũng sẽ rơi vào trong tay anh.” Tô Diệc Hàm nói.

Trong biệt thự, Tưởng Lam đang chìm đắm trong đống sính lễ vừa được mang đến, với một người trong mắt chỉ có tiền như bà, hiện tại sẽ không buông bất cứ vật gì.

“Ò.” Tưởng Lam đột nhiên nhìn thấy trâm vàng có rất nhiều vết mài, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hô với Hàn Tam Thiên: “Hàn Tam Thiên, cậu mau đến xem xem.”

Hàn Tam Thiên không hiểu đi tới bên người Tưởng Lam, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cậu nhìn cây trâm này xem, có phải là có người cố tình mài đi.” Tưởng Lam không vui nói.

Nhìn vết mài, đúng là thời gian không lâu, hẳn là Tô Diệc Hàm cố ý làm như vậy.

“Xem qua thì đúng là vậy.” Hàn Tam Thiên nói.

“Nhất định là con nhãi chết tiệt kia làm ra. Tôi muốn đi tìm nó tính số.” Tưởng Lam nồi giận đùng đùng nói.

“Có chút chuyện như thế, cần gì phải phiền phức như vậy, chỉ cần không thiếu cái gì giá trị quá là được.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Dựa theo tính cách của Tưởng Lam, bà nhất định phải tìm Tô Diệc Hàm tính sổ, cây trâm đẹp đẽ bị cố ý phá hoại, làm sao nuốt được con giận này.

Nhưng sau khi nghe Hàn Tam Thiên nói, cơn giận của Tưởng Lam trong nháy mắt đã lắng xuống.

Cần thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, hỏi: “Không đi tìm nó thật?”

Nghe câu hỏi này, hiển nhiên là dò hỏi Hàn Tam Thiên, có thể thấy bây giờ Tưởng Lam không những không dám dùng thái độ ác liệt đối xử Hàn Tam Thiên, hơn nữa còn cực kỳ tôn trọng ý kiến của Hàn Tam Thiên.

“Không thì mẹ cứ hỏi Tô Nghênh Hạ đi.” Hàn Tam Thiên đột nhiên phát hiện, thái độ của Tưởng Lam đối với anh. Anh có chút không thích ứng được, dù sao thói quen ròng rã ba năm đột nhiên biến hóa, cảm giác hơi quái dị.

“Được, chờ Nghênh Hạ tan tầm lại nói.” Tưởng Lam nói.

“Đúng rồi. Sắp đến Trung thu rồi, năm nay có về không mẹ?”

Hàn Tam Thiên hỏi.

Trung thu hàng năm, Tưởng Lam đều sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến, có điều những năm trước chỉ cần có cớ là sẽ bỏ lại Hàn Tam Thiên. Năm nay chắc chắn sẽ quay về, hơn nữa Tưởng Lam nhát định sẽ đưa cả Hàn Tam Thiên theo.

“Có, nếu cậu có thời gian, cũng đi cùng chứ.” Tưởng Lam nói.

“Vâng.” Hàn Tam Thiên gật gật đầu, trước đây Tưởng Lam từng làm rất nhiều chuyện vô cùng quá đáng, nhưng Hàn Tam Thiên đều ẳn nhẫn, không hề nghĩ đến việc sẽ tính sổ. Dù sao bà cũng là mẹ của Tô Nghênh Hạ, lúc này đã rút kinh nghiệm không gây khó dễ với anh, cũng là một chuyện tốt.

Lái Lamborghini ra ngoài, trong khu biệt thự Đỉnh Vân, loại này xe sang không tính là gì. Có điều lái trên đường cái, chính là một phong cảnh cực kỳ đẹp mắt. Mỗi một người đi đường đều sẽ không nhịn được coi trọng vài lần.

Sau khi lái xe đến Mordor, Hàn Tam Thiên dừng xe xong rồi đi vào.

Tạ Ngữ Phù đang phiền muộn đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Hàn Tam Thiên có thể lái một chiếc xe tốt như vậy làm cô ta hơi giật mình.

Mặc dù nhà họ Tô cũng có tiền, nhưng cũng không đến mức có thể cho tên vô dụng này lái Lamborghini chứ.

Theo như Tạ Ngữ Phù biết, Tô Hải Siêu dù là chủ tịch mới nhậm chức của nhà họ Tô cũng chỉ lái mt chiếc Benz mà thôi.

` “Bám váy đàn bà mà lại có thể lái chiếc xe tốt như vậy, ông trời thực sự là bị mù rồi.” Tạ Ngữ Phù hung hãn nói.

Đi tới cạnh xe, Tạ Ngữ Phù không phục trong lòng, lấy chiếc guốc cao gót trực tiếp đập mạnh vào đầu xe, đập ra một âm thanh cực to. Vẫn chưa hả giận, lại nhặt một tảng đá trên đất, ném vào tắm kính chắn gió.

Lúc này điện thoại vang lên, Tạ Ngữ Phù mới đình chỉ hành vi phá xe của mình.

“Anh đang làm cái gì thế, đến giờ này mới gọi cho tôi.” Tạ Ngữ Phù bình tĩnh nói.

“Trong vòng năm phút, ngay lập tức lái xe đến Mordor đón tôi, không thì sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Không tới năm phút sau, một chiếc BMW series 5 dừng trước mặt Tạ Ngữ Phù. Từ trên xe bước xuống một thanh niên trẻ tuổi.

“Sao tức giận đến vậy, ai chọc em rồi?” Thanh niên hỏi.

“Một đồ bỏ đi. Rác rưởi, một con chó vô liêm sỉ.” Tạ Ngữ Phù tức giận nói.

Thanh niên tên là Lưu Kỳ, là người theo đuổi Tạ Ngữ Phù. Một cú điện thoại đã xuất hiện, là tiêu chuẩn của một con chó dính người. Sau khi nghe ngữ khí của Tạ Ngữ Phù, biết đây chính là cơ hội của mình, vội vàng nói: “Tên nào không có mắt như thế, ngay cả em cũng dám chọc vào, nói nghe chút, anh sẽ báo thù giúp em.”

“Anh? Có bản lĩnh đó sao?” Tạ Ngữ Phù khinh thường nói.

Lưu Kỳ vỗ vỗ ngực, tự kiêu nói: “Ngữ Phù, em đừng xem thường anh. Trong cái vùng này anh quen biết không ít đại ca, có muốn tên xui xẻo kia quỳ gồi xin lỗi trước mặt em không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK