Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 393:

 

Biểu cảm trên mặt của vị phu nhân lạnh đi chỉ vào Thích Y Vân quát: “Nhóc ranh, cô nói ai lẳng lo hả? Miệng của cô tốt nhất là giữ cho sạch sẽ đi.”

 

“Chính là nói bà đấy, không phục sao?”

 

Thích Y Vân thản nhiên trả lời.

 

“Nhóc ranh, mày muốn chết à, hôm nay tao sẽ giúp mày.” Phu nhân nghiễn răng nghiền lợi đi về phía Thích Y Vân.

 

Nhân viên bán hàng thấy thế, vội vàng chắn ở giữa nói với phu nhân kia: “Chị, sao chị lại chấp nhặt với loại người này chứ, chị xem dáng vẻ chưa trải sự đời của cô ta, chị so đo với cô ta chẳng phải sẽ hạ giá trị mình xuống hay sao.”

 

Phu nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ, thu lại cơn giận sắp bùng nổ của mình khinh thường nói: “Cũng phải, so đo với loại người này sẽ hạ thấp thân phận của mình, cô cút đi, tôi tha cho cô một mạng.”

 

“Tôi đến mua quần áo, ngay cả ông chủ cũng không có cách bảo tôi cút, bà có tư cách gì chứ?” Thích Y Vân trả lời.

 

Vị phu nhân cười nhạo ra tiếng: “Dựa vào bộ quần áo nghèo nàn lạc hậu này của cô cũng có thể mua quần áo ở đây ư, tôi khuyên cô nên đi dạo ở quán ven đường đi, đây là cửa hàng cao cấp, cô có tiền không?”

 

“Tiểu thư, nếu như cô còn gây sự nữa, tôi sẽ gọi bảo an mời cô ra ngoài.” Nhân viên bán hàng nói với Thích Y Vân, cô không thể vì loại người như Thích Y Vân mà đắc tội với vị phu nhân này được, giữa hai người ai mới có khả năng mua, cô ta phân biệt được.

 

“Quản lý đâu, nhân viên làm việc ở đây dùng thái độ này đối xử với khách sao?”

 

Thích Y Vân cao giọng, âm thanh khiến cho tất cả mọi người ở trong cửa hàng đều có thể nghe thấy.

 

Một người phụ nữ trung niên có khí chất đi đến, trước cổ còn đeo thẻ công tác, chắc chắn là quản lý.

 

“Tiểu thư, cô có chuyện gì vậy?” Quản lý hỏi Thích Y Vân, trong mắt cô ta, Thích Y Vân không thể so sánh với vị phu nhân này được, làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng cao cấp, thứ quan trọng nhất chính là nhãn lực, có thể phân rõ ai mới là khách hàng có khả năng mua đồ, mà sự chênh lệch của Thích Y Vân và vị phu nhân giống như là một trời một vực.

 

“Tôi muốn thử bộ quần áo này, cần quét thẻ trả tiền trước không?” Thích Y Vân hỏi.

 

“Bộ quần áo này không thể thử, nếu như cô muốn thì chỉ có thể mua xong mới mặc.” Quản lý trả lời.

 

Thích Y Vân móc ra một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi mua.”

 

Vị phu nhân và người bán hàng kia nghe được câu này trong lòng đều cùng giật nảy mình, loại người này làm sao có thể mua được đồ cao cấp chứ.

 

“Tiểu thư, cô chắc chắn chứ?” Quản lý cũng cực kỳ kinh ngạc, bộ quần áo này mới lên nhưng đã ở trên giá treo đồ hai tháng rồi, rất nhiều người xem qua nhưng người thật sự dám xuống tay mua lại không hè nhiều.

 

“Sợ tôi không có tiền sao?” Thích Y Vân cười.

 

Quản lý lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi không có ý này, xin cô đợi một lát.”

 

Quản lý sau khi đổi cách xưng hô thì nhận lấy thẻ ngân hàng, đi về phía quầy thu ngân, nêu như cô ta đã muốn mua, vậy phải xem trong thẻ có đủ tiền để mua hay không.

 

“Em gái mắt kính, nêu như trong thẻ của cô không đủ tiền để quẹt, để xem có mắc cỡ chết hay không.” Vị phu nhân không tin Thích Y Vân có tiền, bộ quần áo này bà ta còn không mua nổi, vậy em gái đeo mắt kính này làm sao có thể mua được chứ?

 

Thích Y Vân không nói gì, chỉ chốc lát sau, quản lý cầm biên lai đến để Thích Y Vân ký tên, thái độ rõ ràng cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều.

 

“Không xem được trò hay, trong lòng rất thất vọng phải không?” Thích Y Vân cười mà nói vị phu nhân.

 

Sắc mặt của vị phu nhân tái xanh, không ngờ cô ta có thể mua thật, coi như mặt này của mình mắt đi rồi “Dùng tiền tiêu trong nhiều năm muốn đầu với tiền tiêu vặt của tôi thì có nghĩa lý gì chứ? Từ hôm nay, cô quay về nhà mà ăn bánh bao đi.” Vị phu nhân khinh thường, dưới cái nhìn của bà ta, Thích Y Vân mua được bộ quần áo này, nhất định là móc tiền tiêu vặt mình ra.

 

“Tiền tiêu vặt? Chút tiền ấy với tôi mà nói cũng không thể tính thành tiền tiêu vặt được.” Thích Y Vân nói xong quay lại hỏi quản lý: “Tôi có thể thử đồ rồi chứ?”

 

“Có thể, đương nhiên là có thể, phòng thử đồ ở bên này.” Quản lý vội vàng đáp, cô ta cũng mặc kệ tiền của Thích Y Vân có phải tích trong nhiều năm hay không, chỉ cần có thể bỏ tiền ra mua quần áo, đây chính là khách quý, vị phu nhân kia mặc dù thoạt nhìn là người có tiền, nhưng mà đi dạo nửa ngày rồi cũng không mua cái gì.

 

Thích Y Vân cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.

 

“Loại con gái không có khí chất này, cho dù mua quân áo đất tiền đi nữa, để cô ta mặc lên người cũng thật đáng thương cho nhà thiết kế bộ đồ này.” Vị phu nhân cười nhạo.

 

Bộ quần áo này sau khi đến cửa hàng, từ trước đến giờ chưa từng có ai mặc thử cho nên không ai biết mặc lên hiệu quả sẽ như thế nào, lúc này tất cả nhân viên bán hàng đều hướng ánh mắt nhìn vào cửa ra vào của phòng thử đồ.

 

Dù là thật như lời vị phu nhân nói, cô ta không có khí chất, nhưng ít nhất có thể nhìn xem hiệu quả của bộ quần áo ra sao.

 

Đợi một lúc, cửa phòng quần áo được đầy ra, trong nháy mắt khi Thích Y Vân đi ra ngoài, không khí bên trong cửa hàng ngay lập tức ngưng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK