Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128: Cháu sẽ không thua

Hôm sau, linh đường của bà cụ được dựng trong biệt thự nhà họ Tô. Không ít người nghe thấy chuyện này, lần lượt đến biệt thự nhà họ Tô tiễn bà cụ đoạn đường cuối cùng.

Mặc dù nói sau khi nhà họ Tô lầy được dự án phía tây thành phố đã không hợp tác với những người khác nữa, nhưng tình nghĩa trước kia vẫn còn, vì vậy có không ít người đến biệt thự nhà họ Tô.

Trước mặt người khác, Tô Hải Siêu vẫn diễn ưu tú như hôm qua, hai mắt sưng đỏ, có vẻ cực kỳ đau lòng, nhắc tới nguyên nhân cái chết của bà cụ trước mặt người khác cũng bảo là bệnh cũ tái phát.

Tuy rằng người ngoài cảm thấy chuyện này rất đột ngột nhưng bà cụ đã lớn tuổi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy cũng bình thường. Hơn nữa đây là chuyện riêng của nhà họ Tô, người ngoài không nghiên cứu đến cùng.

Hàn Tam Thiên mặc đồ đen đứng ngoài biệt thự, ngay cả tư cách đốt giấy để tang cũng không có, bởi vì biệt thự này đã thuộc về Tô Hải Siêu, Tô Hải Siêu cả cửa cũng không cho anh bước vào.

Rảnh rỗi buồn chán, Hàn Tam Thiên chỉ có thể lằng lặng nhìn Tô Hải Siêu biểu diễn.

Bà cụ chết, Tô Hải Siêu trở thành chủ tịch, anh ta là người được lợi lớn nhất. Chết đột ngột như vậy, nếu nói bên trong không có nguyên nhân thì chắc chắn không thể nào.

Hàn Tam Thiên biết chuyện này nhất định có liên quan đến Tô Hải Siêu, nhưng khổ nỗi trong tay không có chứng cứ, chẳng thể làm gì được anh ta.

Nhưng bây giờ công ty nhà họ Tô đã bị anh ta kiểm soát hoàn toàn, chắc chắn cuộc sống sau này của Tô Nghênh Hạ sẽ không thoải mái cho lắm.

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại của Hàn Tam Thiên vang lên.

“Máy ngày nay tôi không rảnh đi dạo phố với cô.” Sau khi Hàn Tam Thiên nhận điện thoại lập tức nói.

Thiên Linh Nhi đã hay tin bà cụ chết, cú điện thoại này không phải là giục Hàn Tam Thiên dạo phố với cô, mà là cô cực kỳ tò mò tại sao đột nhiên bà cụ lại chết.

Hôm qua gặp mặt vẫn sinh long hoạt hổ, cho dù có tái phát bệnh cũ cũng không thể nào chết nhanh như vậy chứ.

“Sao tự nhiên bà cụ lại chết thế?” Thiên Linh Nhi hỏi.

Chuyện nghi ngờ nhà họ Thiên, Tô Nghênh Hạ đã nhắc Hàn Tam Thiên, vì vậy Hàn Tam Thiên sẽ không nói cho Thiên Linh Nhi, hơn nữa anh cũng biết một khi sự nghỉ ngờ này đến tay nhà họ Thiên sẽ gây ra hậu quả thế nào.

Đương nhiên, có chỗ tốt là nhà họ Thiên sẽ điều tra hung thủ phía sau, nhưng chỗ xấu nhất định nhà họ Tô không thể chịu nỗi.

Dám vu oan Thiên Linh Nhi, sao nhà họ Thiên lại tha cho nhà họ Tô.

“Tôi không rõ lắm, bây giờ cả cửa biệt thự nhà họ Tô cũng không được vào.” Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Linh Nhi bên kia đầu điện thoại nghe thấy thế, khóe miệng không nhịn được cười, nhà họ Tô càng bài xích Hàn Tam Thiên, đối với cô mà nói càng tốt.

“Nếu anh đã không có chuyện gì làm thì tới nhà tôi một chuyến đi. Sáng nay ông Vương đã tới rồi, bây giờ đang ở trong phòng sách với ông nội, không biết đang nói gì.” Thiên Linh Nhi bảo.

Vương Mậu?

Ông ta và Thiên Xương Thịnh là bạn, bạn bè với nhau ôn chuyện là bình thường, nhưng theo như tính cách của Vương Mậu, sau khi thua cờ, không phải nên nghiên cứu kỳ đạo ư?

Sao lại tìm Thiên Xương Thịnh lãng phí thời gian chứ?

“Tuy rằng tôi không thể vào biệt thự, nhưng cũng không thể tùy tiện rời khỏi, hôm khác đi.” Hàn Tam Thiên nói.

Thiên Linh Nhi bĩu môi, sao tên này lại chịu mặt dày mày dạn ở lại nhà họ Tô chứ, chẳng lẽ Tô Nghênh Hạ thật sự tốt như vậy sao?

Bàn về nhan sắc hay dáng người, Thiên Linh Nhi cảm thấy mình sẽ không thua Tô Nghênh Hạ, hơn nữa hiện tại cô còn nhỏ tuổi, cơ thể đang trong giai đoạn trỗ mã, nói không chừng sau này dáng người còn đẹp hơn Tô Nghênh Hạ.

Đúng là tên mù, cả tiềm lực của cô đây cũng không nhìn ra hả?

“Không thèm nghe anh nói nữa, ông nội ra ngoài rồi.” Dứt lời, Thiên Linh Nhi cúp điện thoại, cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, nghĩ thầm phải khiến nó to hơn một chút, có lẽ có thể hấp dẫn được Hàn Tam Thiên.

“Ông Thiên, việc này nhờ ông vậy, ông nhất định phải giúp tôi nghĩ cách.” Trước khi đi, Vương Mậu nói với Thiên Xương Thịnh.

“Ông Vương đi thong thả.!

“Linh Nhi ngoan quá, lần này ông Vương đã quên mang quà cho cháu, lần sau bổ sung nhé.” Vương Mậu nói rồi ra khỏi của.

“Ông Vương, lần trước ông cũng nói vậy đấy.” Thiên Linh Nhi cười bảo.

Vương Mậu không quay đầu lại, nhanh chóng ra ngoài.

Thiên Xương Thịnh cười nhạt một tiếng, nói: “Cháu dọa ông sợ đến mức lần sau không dám đến nữa.!

Thiên Linh Nhi quệt mồm, vẻ mặt không vui nói: “Ai kêu lần nào ông cũng nói như vậy, từ lần đầu tiên cháu gặp ông thì ông đã nói tặng quà cho cháu, bao nhiêu năm qua rồi, cháu chưa từng thấy quà có hình dáng thế nào.!

“Ha ha ha ha.” Thiên Xương Thịnh cười to, mặc dù địa vị của Vương Mậu ở thành phố Thiên Vân rất cao, nhưng cũng là người chính trực, chưa từng nhận quà của người khác. Vì vậy cuộc sống của ông ta rất nghèo khổ, làm gì còn dư tiền mua quà cho Thiên Linh Nhi?

Nhưng ông già này cũng cần mặt mũi, lần nào cũng nói như vậy.

“Ông nội, ông Vương đến tìm ông làm gì?” Thiên Linh Nhi tò mò hỏi.

“Tìm ông giúp đỡ.” Thiên Xương Thịnh ngồi trên sô pha, vẻ mặt Vui VẺ.

“Giúp? Ông Vương không phải người bình thường, tìm ông giúp cái gì chứ.” Thiên Linh Nhi khó hiểu hỏi, đối với việc Vương Mậu không tặng quà, cô không tức giận thật, bởi vì cô rất rõ tình huống của Vương Mậu, hơn nữa trong lòng cô còn rất bội phục, người không động lòng trước tiền tài, hiện tại không nhiều.

“Ông ta có một đối thủ cũ, dạo tới sẽ đến thành phố Thiên Vân một chuyên, thua mấy thập niên rồi, ông già đó bảo lần này có thể là lần cuối cùng gặp mặt, ông ta không muốn thua.” Thiên Xương Thịnh nói.

“Xi.” Thiên Linh Nhi không chút che giấu xem thường Thiên Xương Thịnh, nói: “Chẳng lẽ ông có thể giúp ông thắng sao?

Ông nội đừng thua đến có bóng ma tâm lý nữa đó.!

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Thiên Xương Thịnh lập tức nặng nề, ngoại trừ võ quán, thích nhất là chơi cờ tướng, nhưng sau khi bị Hàn Tam Thiên chà đạp dữ dội, hiện tại Thiên Xương Thịnh đã mắt một sở thích, đừng nói đánh cờ, chỉ cần nhìn thấy sẽ thấy đau đầu.

“Sao lại nói chuyện này với ông nội? Trước khi ông nội gặp được Hàn Tam Thiên cũng là cao thủ đại sát tứ phương.” Thiên Xương Thịnh không phục.

“Vậy sau khi gặp thì sao?” Thiên Linh Nhi ranh ma quỷ quái nhìn Thiên Xương Thịnh.

Thiên Xương Thịnh hít sâu một hơi, giả bộ như muốn nỗi giận, nhưng Thiên Linh Nhi không chút sợ hãi nhìn ông, khiến ông cụ tập tức xẹp xuống.

“Cháu không thể chừa chút mặt mũi cho ông nội hả?” Thiên Xương Thịnh bức bối nói.

“Ông nội!” Vẻ mặt Thiên Linh Nhi đột nhiên kinh hãi nói: “Không phải là ông Vương muốn tìm Hàn Tam Thiên giúp nên nhờ ông ra mặt chứ?!

“Nếu không thì sao?” Thiên Xương Thịnh gật đầu.

Thiên Linh Nhi cười ha ha, tiếng cười như chuông ngân vang vọng cả biệt thự.

“Hàn Tam Thiên thật lợi hại, cả ông Vương cũng phải tìm anh ấy giúp đỡ.” Sau khi Thiên Linh Nhi cười đủ, giơ đôi bàn tay trắng như phấn, vẻ mặt tự hào nói.

“Xem cháu đắc ý kia kìa, người lợi hại là Hàn Tam Thiên, đâu phải cháu, cháu mừng cái gì.” Thiên Xương Thịnh cạn lời.

“Ông nội, cháu là người phụ nữ của anh ấy, tất nhiên mừng rồi.!

: “Nó là người đã có vợ, cháu cũng không xấu hổ.” Thiên Xương Thịnh thở dài. Dựa vào địa vị của nhà họ Thiên, nếu là những người khác, chắc chắn ông cụ sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng Hàn Tam Thiên là một ngoại lệ, không chỉ Thiên Linh Nhi coi trọng, ngay cả ông cũng không thể xem thường.

Biểu hiện ở võ quán, đánh cờ với Vương Mậu, không khỏi cho thấy Hàn Tam Thiên lợi hại, hơn nữa mọi thứ của anh không chỉ có những thứ này, gần đây thế lực khu vực xám ở thành phó Thiên Vân thay đổi cũng có liên quan mật thiết với anh.

Hiện tại nhà họ Thiên gặp phải cục diện chỉ có tiền bạc, vật lực, sức người tạm thời thiếu thốn. Hai đứa con trai dưới gối dở dở ương ương, nếu không phải dựa vào ông giành được một mảnh giang sơn thì nhà họ Thiên đã sụp đồ từ lâu.

Ông cụ vốn mặc kệ chuyện thương trường, giao toàn quyền cho hai đứa con trai là muốn rèn luyện bọn họ, bởi vì nhà họ Thiên có vốn liếng hùng hậu, cho dù xảy ra một vài sai lầm cũng không sao.

Nhưng mấy năm qua, sự phát triển của hai đứa con trai kém xa những gì ông cụ mong muốn, một khi ông nhắm mắt, nhà họ Thiên chỉ có thể dựa vào ngọn nguồn để sống qua ngày, chưa tới vài thập niên, nhất định nhà họ Thiên sẽ trở thành mặt trời lặn phía tây của thành phố Thiên Vân.

Trong mắt ông cụ, tuy rằng Hàn Tam Thiên là một người khác họ nhưng nếu anh có thể ở rễ nhà họ Thiên, nhất định có thể tiếp tục truyền thừa vinh hoa của nhà họ Thiên, nói không chừng, nhà họ Thiên nằm trong tay anh còn có thể nâng cao một bước, vượt khỏi thành phố Thiên Vân!

“Ông nội, chẳng lẽ ông cảm thấy cháu sẽ thua Tô Nghênh Hạ ư?” Thiên Linh Nhi ngắng đầu, chống nạnh, dáng vẻ hoàn toàn tự tin.

“Đương nhiên là không.” Mặt mày ông cụ tràn ngập tươi cười, ánh mắt lại có chút lo lắng.

Chuyện thắng thua thì ông không biết, nhưng nhất định Thiên Linh Nhi không thể thua, nếu không cô sẽ đụng phải đả kích vô cùng thảm thiết. Bây giờ cô đã hoàn toàn chìm vào đoạn tình cảm đơn phương này, một khi bị nhục, hậu quả không thể nào tưởng tượng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK