Chương 413:
“Tối hôm qua anh Dương uống say, giờ còn đang nghỉ ngơi, tao không muốn làm phiền anh ấy.” Trương Cường nói.
Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu nói: “Tôi không bảo anh gọi điện cho anh ta, có lẽ anh cũng chẳng có số điện thoại của anh ta đâu, vẫn là đề tôi gọi cho vậy.”
Nói xong, Hàn Tam Thiên lầy điện thoại ra.
Trương Cường vừa thấy cảnh này, đột nhiên chột dạ. Không phải là tên này quen biết Mặc Dương thật chứ? Nếu vậy thì lần này gã chém gió là chơi ngu rồi.
Có điều nhìn kỹ Hàm Tam Thiên, thế nào cũng không giống một nhân vật lợi hại, chắc là sẽ không quen biết Mặc Dương, nói không chừng là cố làm ra vẻ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Cường thả lỏng hơn rất nhiều, nói: “Thằng nhóc, mày còn diễn trò với tao nữa. Dựa vào mày cũng có thể quen được Mặc Dương, đùa gì thế?”
“Mặc Dương, nghe nói anh có một người em họ, tối qua còn uống say với anh ta, vừa hay tôi gặp được anh ta, có muốn qua đây nhận người thân không?” Sau khi điện thoại được kết nói, Hàn Tam Thiên nói.
Trương Cường không nghe thấy âm thanh từ đầu bên kia điện thoại, nhưng qua giọng điệu của Hàn Tam Thiên, gã càng thêm khẳng định là Hàn Tam Thiên đang chém gió. Cả thành phố Thiên Vân này chỉ sợ ngay cả nhà họ Thiên cũng không dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Mặc Dương, anh sao có thể có tư cách gọi thẳng tên Mặc Dương chứ?
“Cũng biết diễn lắm đó, không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc. Hôm nay ông đây cứ đợi ở chỗ này, xem cái trò nói láo này của mày làm sao mà vỡ lỏ đây.” Trương Cường khinh thường cười nói.
Lúc này, mấy tên đàn em tóc vàng không ngừng hướng mắt về phía Tô Nghênh Hạ, điều này khiến cho Hàn Tam Thiên vô cùng không vui. Loại rác rưởi này, ngay cả tư cách nhìn Tô Nghênh Hạ một cái cũng không có.
“Em đi vào trước đi.” Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ gật đầu, cô cũng chán ghét ánh mắt của máy người này bèn kéo Từ Đồng quay trở lại phòng làm việc.
Ánh mắt Trương Cường lộ vẻ không đành, đột nhiên nghe thấy Hàn Tam Thiên nói: “Anh còn nhìn thêm một cái tôi sẽ móc mắt của anh luôn đấy.”
“Ò, anh bạn nhỏ, mẹ nó khẩu khí cũng không nhỏ đâu. Hôm nay tao không định gây phiền phức cho mày, nhưng mày cứ muốn đụng vào họng súng, không trách tao được rồi.” Trương Cường lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên.
“Đừng nói anh vốn không phải là em họ của Mặc Dương, cho dù có phải, tôi đã muốn phế anh thì anh ta cũng không dám nói hai lời.” Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Trương Cường cười to, bởi vì gã cảm thấy lời ba hoa của Hàn Tam Thiên càng lúc càng không đáng tin, nói cứ như anh còn lợi hại hơn cả Mặc Dương vậy.
Thành phố Thiên Vân bây giờ, Mặc Dương là nhân vật hàng đầu của vùng xám, ngay cả nhà họ Thiên cũng phải nể mặt. Trương Cường thật sự không nghĩ ra người nào mới có thể lợi hại hơn Mặc Dương.
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng có miệng cao hơn đầu, máy lời này truyền tới tai Mặc Dương thì mày biết tay đó. Mày tưởng ở sau lưng anh ta là có thể tùy tiện nói năng bậy bạ sao?” Trương Cường uy hiếp nói.
“Tôi có phải đang nói năng bậy bạ hay không, rất nhanh rồi anh sẽ biết thôi. Hi vọng tới lúc đó anh đừng có nhữn cả chân.” Hàn Tam Thiên nói.
“Nhũn cả chân? Trương Cường tao có chuyện lớn nào mà chưa từng gặp? Sao có thể nhũn chân được?” Trương Cường đầy vẻ bình tĩnh nói.
Hơn mười phút sau, một chiếc xe thương vụ đi vào ngõ nhỏ.
Nhìn thấy chiếc xe này, Trương Cường liền dẫn đám đàn em kia chặn đầu, có vẻ đang muốn thu phí qua đường.
Sau khi tiếng động vang lên ồn ào, cửa xe mở ra, Lâm Dũng xuống xe trước.
Nhìn thấy Lâm Dũng, trong nháy mắt Trương Cường liền cảm thấy khó thở.
Ngay sau đó, Mặc Dương cũng từ trên xe đi xuống. Lúc này, Trương Cường đã nhũn cả chân. Về phần lời thề son sắt khi nãy, có lẽ gã đều đã quên sạch cả rồi.
“Tam Thiên, từ lúc nào tôi có em họ hả?
Không phải là cậu nhằm rồi đấy chứ?”
Mặc Dương nghỉ hoặc đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên chỉ vào Trương Cường, nói: “Đây, người tự xưng là em họ anh, đêm qua không phải còn uống rượu với anh ở Modor sao?”
“Mày là cái thá gì vậy?” Mặc Dương nhíu mày, không vui nói. Dám lấy danh hiệu của ông ra để lừa gạt, lá gan đúng là không nhỏ.
Trương Cường trắng bệch cả mặt mày, gã không ngờ mình chém gió nhưng Hàn Tam Thiên lại nói thật. Một cuộc điện thoại đã gọi được Mặc Dương tới đây!
“Anh… anh Dương, em thuận miệng nói bừa thôi, vốn, vốn chỉ muốn đùa giỡn, nhưng không ngờ… không ngờ…” Trương Cường sắp khóc rồi. Gã đâu ngờ được Hàn Tam Thiên thực sự có thể gọi Mặc Dương tới!
“Không ngờ tôi thật sự tìm được anh họ anh tới đây hả?” Hàn Tam Thiên cười nói.